CHÚ CHIM HOÀNG YẾN TRÀ XANH CỦA TÔI

chương 1 + 2


1

Đang đúng mùa ăn cua, tôi mua về một túi lớn về nhà.

Sở Hành mặt hân hoan, nhưng anh ấy không biết cách lột, không cẩn thận liền bị xước tay. Anh uể oải giơ ngón tay lên trước mặt tôi: “Oản Oản, ngón tay của anh bị xước rồi…”

Tôi nhìn vào vết thương mỏng như sợi tóc—

Thật là nghiêm trọng nhỉ, nếu không xử lý ngay thì sẽ tự lành mất.

“Đau quá~~~”

Sở Hành đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên nước, cắn nhẹ đôi môi mỏng.

“Tất cả là lỗi của anh, anh vụng về quá. Nhưng trước đây anh chưa từng ăn cua, thấy Oản Oản mua cho anh, anh thật sự rất vui…”

Tôi nhìn Sở Hành cao 1m88, gương mặt đẹp như tạc tượng, xương quai hàm sắc nét và sống mũi cao đẹp.

Nhưng một người đàn ông đẹp đến vậy, lúc này lại mím môi, trong mắt hiện lên chút uất ức.

Con hàng này quả thật rất giỏi giả vờ tội nghiệp.

Nhưng với một mỹ nam đang yếu đuối trước mặt, tôi thật khó mà làm lơ…

Nhất là khi tôi chỉ là cô gái nhỏ ham mê sắc đẹp.

Tôi nắm ngón tay anh ta, nhẹ nhàng thổi: “Không đau, không đau.”

Ánh mắt người đàn ông thoáng qua sự hài lòng.

“Vẫn đau…”

Tôi: …

“Vậy phải làm sao, để tôi đi lấy băng cá nhân.”

“Không cần!”

Sở Hành nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đôi mắt đầy thẹn thùng nhìn tôi: “Oản Oản hôn một cái là hết đau rồi.”

Anh là đàn ông to lớn mà lại làm nũng thế này, thật là không hợp chút nào!

Nhưng…

Thôi được rồi, ai bảo tôi là một kim chủ tốt bụng.

Tôi cầm ngón tay bị thương của Sở Hành, nhẹ nhàng chạm môi vào đó.

Chú chim nhỏ ngay lập tức từ mưa sang nắng: “Quả nhiên, Oản Oản hôn một cái là hết đau rồi.”

Tôi chỉ có thể giữ nụ cười gượng gạo mà không mất đi sự lịch sự.

Sở Hành nhìn đám cua lớn vàng ươm trên bàn, lại rơi vào trạng thái do dự.

“Nhưng mà, anh thật muốn ăn cua, trước giờ anh chưa từng ăn, đặc biệt là những con này do Oản Oản đích thân mua cho anh.”

“Anh thật vô dụng, lột cua mà cũng làm mình bị thương…”

Nhìn ánh mắt đầy ngụ ý của anh, tôi còn gì mà không hiểu.

“Để tôi lột cho anh.”

“Oản Oản thật tốt!”

Cậu chàng lại vui mừng, ôm lấy tôi, chống cằm cười tươi nhìn tôi vụng về chiến đấu với đám cua, ánh mắt lại ngụ ý tôi tự tay đút cho anh ta.

Sở Hành vui vẻ ăn một miếng cua, thỏa mãn nói: “Oản Oản tiểu kim chủ, theo em anh thật sự rất hạnh phúc!”

Khóe miệng tôi lại kéo ra một nụ cười nhạt đầy cay đắng.

Thật sự quá mệt! Người khác nuôi chim hoàng yến thì được là ông chủ; Còn tôi nuôi chim hoàng yến mà giống như là nuôi ông chủ…

Tôi không nhịn được mà tự suy ngẫm, tại sao chàng tiếp viên bán rượu mà tôi bao dưỡng lại càng ngày càng trở thành trà xanh chính phẩm thế này?

2

Nói đến chuyện gặp gỡ giữa tôi và Sở Hành, phải kể đến một lần tôi nổi loạn.

Tôi là con gái ngoan trong gia đình, vì quá ngoan nên luôn bị dễ dàng kiểm soát.

Hôm đó, tôi và mẹ cãi nhau vài câu, liền bị mẹ mắng là không biết điều.

Tôi thực sự rất ấm ức.

Tôi đã hơn 20 tuổi, mà mua kiểu nội y gì cũng phải nghe mẹ lải nhải.

Tôi lén trốn ra ngoài, quyết định thả lỏng bản thân một chút.

Người ta nói uống rượu giải sầu, tôi cũng muốn trải nghiệm cuộc sống của người lớn.

Sau đó tôi uống soda chanh cả đêm, sau đó gặp Sở Hành ở cửa nhà vệ sinh.

Lúc đó anh ta đầy mùi rượu, rõ ràng nên rất thảm hại, nhưng gương mặt xuất sắc lại khiến anh ta trở nên nổi bật dưới ánh đèn mờ ảo.

Tôi đột nhiên bị mê hoặc, đây là tuyệt sắc nhân gian từ đâu đến vậy?

Hơn nữa tôi cũng nhanh chóng nhận ra một sự thật: hóa ra tôi không phải là người lạnh lùng, mà là chưa gặp được người mình thích.

Quả nhiên tôi là kẻ nhan khống (người ham mê nhan sắc).

Tôi cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt, áo sơ mi trắng, quần đen, ăn mặc giống hệt nhân viên phục vụ ở đây.

Hơn nữa, trên mặt anh ta đầy vẻ phẫn uất, nhìn một cái là biết rượu của anh ta không bán được, hoặc bị một bà cô giàu có nào đó để mắt đến, anh ta phản kháng quyết liệt rồi bị hất rượu và đuổi ra ngoài.

À, thật là cậu bé đáng thương!

Nhưng đối với tôi không phải là cơ hội sẵn có sao?

Quả nhiên, thấy sắc nổi lòng tham, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng đi.ê.n rồ, và thực hiện ngay lập tức.

Tôi đi tới đưa khăn giấy cho anh ta, nghiêm trang nói: “Anh đẹp trai, đừng làm ở đây nữa, theo tôi đi, tôi bao dưỡng anh!”

Sở Hành lúc đó nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc.

Nhưng tôi không hiểu, tiếp tục tỏ ra khách quan và lý trí phân tích với anh ta:

“Anh xem anh bán rượu ở đây, một đêm có thể kiếm được bao nhiêu chứ, hơn nữa anh còn phải chịu ấm ức, chi bằng theo tôi.”

“Mỗi tháng tôi sẽ cho anh 10 nghìn (NDT, tương đương với 35 triệu VNĐ), nếu anh không muốn người ta biết là tôi bao dưỡng anh, thì coi như chúng ta đang yêu nhau, đến khi kết thúc, anh cứ nói là anh đá tôi cũng được.”

“Tôi biết các anh làm việc ở đây đều kiếm tiền cực khổ, mặc dù thường có tiền boa, nhưng không chống lại nổi sự tấn công mạnh mẽ của các bà cô giàu có, nhiều đau khổ lắm!”

Tôi chỉ vào người phụ nữ trung niên đầy đặn, trang điểm đậm từ trên lầu đi xuống.

“Với nhan sắc này của anh, tiếp tục ở đây chắc chắn sẽ có các bà cô chịu bao dưỡng anh, nhưng anh theo họ cũng ấm ức, chi bằng theo tôi, tôi không chỉ xinh đẹp, chu đáo mà còn sạch sẽ!”

“Hiện tại mỗi tháng tôi có 20 nghìn tiền tiêu vặt, cho anh một nửa, sau này gia đình cho tôi nhiều hơn, tôi cũng sẽ tăng cho anh, thế nào?”

Tôi mặt đỏ bừng nói những lời này với anh ta, nhưng không biết rằng trước mặt anh ta tôi chỉ như một chú thỏ con đang nhảy lên.

Sở Hành hứng thú nhìn tôi.

“Em muốn bao dưỡng tôi?”

Tôi gật đầu liên tục.

Anh ta thực sự rất đẹp trai, chỉ nhìn mặt đã khiến người khác phải rạo rực;

Nhìn lại chiếc áo sơ mi ướt đẫm rượu tiết lộ cơ bắp n.g.ự.c thấp thoáng, thân hình tam giác ngược hoàn hảo, đôi chân dài và m.ô.n.g nhỏ…

Hóa ra một khi tôi nổi loạn lại trở nên háo sắc như vậy.

Nhưng… sắc thực tính dã (ăn uống là bản tính tự nhiên của con người)

Tôi lấy hết can đảm tiến thêm hai bước, một lần nữa kiên quyết tuyên bố: “Tôi sẽ đối xử tốt với anh!”

Trong mắt người đàn ông lóe lên ánh sáng kì dị.

“Bao dưỡng tôi… cũng không phải là không được. Em biết tôi là ai không?”

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu.

“Anh chẳng phải là nhân viên phục vụ ở đây?”

Người đàn ông dường như phát hiện ra điều gì thú vị, ánh mắt u tối càng trở nên lạ lùng.

“Đúng, tôi là nhân viên phục vụ ở đây! Tôi làm việc ở đây để kiếm tiền.”

Tôi cảm thấy có hy vọng.

“Chỉ là tôi đã vất vả từ nhỏ, ra ngoài lập nghiệp sớm. Tiền nhiều hay ít không quan trọng, chỉ mong người mình theo sẽ đối xử tốt với tôi một chút.”

Tôi ngốc nghếch gật đầu liên tục: “Tôi sẽ đối xử rất tốt với anh!”

Không ngờ chỉ với một câu “đối xử tốt với anh”, tôi đã bán đứng chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.