1
Ta là Triệu Ôn Chỉ, đứa con mồ côi của Thục vương. Năm lên chín tuổi thì phụ thân mất trong chiến tranh. Thái hậu thấy ta không cha không mẹ nên thương tình đưa ta vào cung để nuôi nấng.
Ta xuất giá năm mười sáu tuổi.
Năm mười tám tuổi, ta sinh đôi một trai một gái, sống hạnh phúc với phu quân – Ngụy Húc.
Khi các con của ta được sáu tuổi, trong lúc đi săn cùng Ngụy Húc, Tam hoàng tử đã cố ý chĩa mũi tên vào hắn.
Nhìn thì giống đùa nhưng lại thật tâm muốn hại hắn.
Ta vì chắn một mũi tên ấy mà tổn thương đến ngũ tạng. Nhân cơ hội bị thương nặng, ta đi bán thảm với Hoàng đế và Thái hậu, nhờ đó mà Tam hoàng tử bị phạt nặng.
Nhà phu quân ta quy thuận theo Nhị hoàng tử.
Vết thương của ta khiến Hoàng đế và thuộc hạ cũ của phụ thân ta không hài lòng về Tam hoàng tử, từ đó dọn đường cho Nhị hoàng tử trở thành người thừa kế.
Ngụy Húc nói với ta: “A Chỉ, vết thương của nàng khó mà lành được. Nay Tam hoàng tử đã ghi hận chúng ta, chi bằng nhân cơ hội này dẹp bỏ chướng ngại.”
Ta luôn cho rằng ta và Ngụy Húc là một, vinh nhục có nhau.
Vì đại sự, ta phải xa kinh thành dưỡng thương từ ba đến năm năm, để triều thần và Nhị hoàng tử có cớ chỉ trích Tam hoàng tử.
Tất nhiên là ta đã đến thôn trang phía nam.
Khi Nhị hoàng tử được phong làm Thái tử, Ngụy Húc lại không lập tức phái người đến đón ta.
Ta có một dự cảm không lành.
Khi trở về nhà, ta nhận ra rằng vị trí của mình đã bị người khác chiếm giữ. ==Truyện chỉ được đăng tải tại metruyen.me==
Sau khi trọng sinh, điều đầu tiên ta làm chính là đến vấn an Thái hậu.
Trên đời này chỉ có bà ấy là đối xử chân thành với ta.
“Con đã ổn rồi.” Ta nói.
Thái hậu siết chặt tay ta: “Trở về là tốt rồi. Con thường xuyên tiến cung chơi với ai gia đi, đừng để ai gia phải nhớ mong.”
Ta nói được.
Trước khi rời đi, ta lặng lẽ tháo chiếc vòng vàng trên cổ tay rồi đặt nó dưới tấm chăn của chiếc ghế bọc vải.
Đây là di vật của mẹ ruột ta.
Chính tay Thái hậu đeo nó cho ta, bà ấy biết vật này rất quan trọng đối với ta.
Trở lại phủ Quốc công thì trời đã xế chiều.
Bóng mặt trời nghiêng về Tây, ánh sáng vàng xuyên qua ngọn cây rơi xuống thành nhiều vòng loang lổ. Phu quân và các con ta đang vây quanh mẹ chồng, nét mặt mỗi người đều hơi ngạc nhiên.
Phía sau họ là một cô nương mặc trang phục màu hồng cánh sen, nhìn thật dịu dàng và yêu kiều.
“Sao hôm nay A Chỉ lại về vậy? Quản sự không báo trước cho chúng ta.” Mẹ chồng bước tới nắm lấy tay ta.
Ta mỉm cười: “Con về nhà mình mà, đâu cần làm nghi lễ rườm rà, đúng không nương?”
Mẹ chồng cười ngượng ngùng.
Ngụy Húc bước tới hỏi thăm tình hình trên đường, hai đứa bé song sinh mười tuổi cũng tiến tới chào ta.
“A Chỉ, con còn chưa biết nàng ấy, nàng ấy là Lan nương, là sư phụ mà ta tìm cho Tụng Tụng.” Mẹ chồng thấy ta đang nhìn cô gái mặc trang phục màu hoa sen liền chủ động giới thiệu.
“Đậu Phượng Lan tham kiếm phu nhân.” Lan nương bước đến chào hỏi với phong thái tự nhiên lưu loát.
Nàng là cháu gái xa của mẹ chồng. Sau khi mất chồng, nàng về sống nhờ nhà mẹ chồng ta.
Lan nương có tài thêu thùa và nấu ăn rất xuất sắc, với hai kỹ năng này nàng đã chinh phục được tất cả mọi người trong gia đình.
“Miễn lễ.”
Ta mỉm cười giúp nàng: “Cảm ơn ngươi đã chăm sóc Tụng Tụng khi ta vắng nhà.”
Con gái Ngụy Tụng của ta liền nói: “Nương ơi, người không biết dì Lan tốt bụng thế nào đâu!”
Ta nhẹ nhàng vuốt tóc con bé: “Khi nào về thì Tụng Tụng kể nương nghe nhé.”
Ta không giống như kiếp trước, lúc hồi phủ đã nhạy bén nhận ra tất cả mọi người đều thiên vị Đậu Phượng Lan mà khó chịu với ta, dẫn đến bầu không khí đêm đầu tiên về nhà thật tệ.
Ta vẫn nói chuyện, cười đùa và ăn tối với bọn họ.
Sau bữa ăn, phu quân Ngụy Húc của ta rõ ràng tinh thần bất an.
“Thiếp đi đường hơi mệt nên muốn nghỉ sớm một chút, để Quốc công đến thư phòng ngủ một đêm liệu có được không?” Ta chủ động hỏi.
Ta biết lúc này Ngụy Húc đã ngủ với Đậu Phượng Lan.
So với ta thì đêm nay hắn càng muốn xoa dịu Đậu Phượng Lan hơn.
Nghe thấy vậy hắn vui mừng khôn xiết: “A Chỉ, nàng nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Ta ngủ yên suốt đêm.
Sáng hôm sau, vừa nhìn chuẩn thời cơ ta liền phát điên.
2
Trong bữa sáng, Đậu Phượng Lan cũng có mặt, nàng đứng cạnh mẹ chồng ta, giúp bà ấy chia thức ăn.
Sau khi ăn xong thì có tên sai vặt đến bẩm báo có một vị ma ma đến từ trong cung.
Chính ngay lúc này, ta lập tức đánh rơi bát ăn xuống đất.
Mọi người ngạc nhiên nhìn ta.
Mẹ chồng và Ngụy Húc đều hơi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Ta là phu nhân của Quốc công, nếu muốn nạp thiếp cho Quốc công sao lại không hỏi trước ta? Nếu trong mắt nương đã không có đứa con dâu này thì hãy viết hưu thư đi, để ta khỏi trở về.” Ta quát lớn.
Mọi người sửng sốt nhìn ta.
Ban đầu các con của ta cảm thấy rất xấu hổ.
Con trai Ngụy Sưởng giống như ông cụ non: “Nương, người đập vỡ bát trước Quốc công và Thái phu nhân còn ra thể thống gì nữa?”
Con gái ta cũng tỏ vẻ khó tin: “Nương ơi, người nghe mấy tin đồn gì không hay rồi? Người hiểu lầm dì Lan rồi.”
Mẹ chồng ta tức giận đến xanh mặt: “A Chỉ, ngươi thật kiêu căng. Là Thái hậu nương nương dạy ngươi thế sao?”
Chỉ có Ngụy Húc là nhạy bén.
Hắn tiến tới nói nhỏ với ta: “A Chỉ, có phải nàng vừa về nhà, chưa thích nghi được nên ngủ không ngon giấc? Lỡ đập vỡ một cái bát cũng chẳng sao cả.”
Hắn nháy mắt với người hầu.
Đồng thời đưa mắt ra hiệu với mẹ chồng và Đậu Phượng Lan.
Tuy nhiên hai người họ lại không thông minh đến vậy.
“Ta có nói là nạp ai chưa?” Ta hỏi.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Bọn họ như đang lạy ông con ở bụi này. Tất cả mọi người đều biết quan hệ của Ngụy Húc với Đậu Phượng Lan, bao gồm cả mấy đứa nhỏ.
Khi Chu ma ma – người luôn theo hầu Thái hậu nương nương bước vào đã thấy hết cảnh này.
Ta bảo người gác cổng chờ đến khi gã sai vặt tiến vào bẩm báo thì mở cửa cho Chu ma ma vào.
“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu ma ma không chắc chắn lắm: “Quận chúa, người bị oan sao?”
Nước mắt ta lập tức trào ra.
“Ta không biết quản sự trong nhà đã thay đổi. Tối qua chăn nệm đều ướt hết nên ta muốn đổi cái khác nhưng không tìm được người, vì vậy mà thức trắng cả đêm.”
“Nên sáng nay ăn cơm run tay làm bể bát đĩa. Quốc công và Thái phu nhân nghi ngờ ta cáu kỉnh, thật oan cho ta quá.”
Chu ma ma nhìn mọi người.
Mẹ chồng ta không phải người ngu, lúc này bà ấy cũng phản ứng rất nhanh.
“Đó là hiểu lầm.” Bà ấy cười làm lành.
“Ta chắn cho Quốc công một tên nên phải đi nơi khác dưỡng thương. Sức khoẻ mẹ chồng ta lại không được tốt nên việc có thêm người trông nom nhà cửa ta cũng có thể hiểu được.”
“Nhưng tại sao nạp thiếp lại không báo cho ta biết, cũng không nói với người bên ngoài? Lúc đến nhà, ta vẫn còn bối rối. Nếu không nhìn thấy chìa khóa nhà trên người nàng ấy có lẽ ta đã lầm tưởng nàng ấy là người ngoài rồi.”
“Ta phải gánh tội danh ghen tị, còn Thái hậu nương nương lại bị người khác chỉ trích không biết cách dạy dỗ ta. Ma ma, đều do A Chỉ kém cỏi.”
Chu ma ma xanh mặt.
Lúc này mặt mẹ chồng ta, Đậu Phượng Lan và Ngụy Húc trông thật khó coi.
Bất kể Đậu Phượng Lan có phải là vợ lẽ hay không thì bọn họ đều rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Ta không tiếp tục gây rối nữa mà khóc lóc muốn tiến cung cùng Chu ma ma.
Sáng sớm tinh mơ Chu ma ma đã đi đưa vòng cho ta. Thái Hậu biết ta “ném” vòng như vậy nhất định sẽ rất lo lắng, vì vậy muốn mang qua đây thật sớm, thế là chứng kiến một màn này.
Một miệng không thể giải thích nên kiếp trước ta đã phải chịu đựng đau khổ ngay trong chính căn nhà này. Đặc biệt là tên Ngụy Húc trời sinh dẻo mồm, có thể đổi trắng thay đen.
Người của Thái hậu không làm chứng cho ta nên các tội danh cứ liên tục chụp lên đầu, dần dần ta mất đi uy tín trong kinh thành.
Khi ta chết, mọi người đều vui mừng, và khen ngợi Đậu Phượng Lan là người đức độ, trung nghĩa và là một cặp hoàn hảo với Quốc công.
Bây giờ Ngụy Húc phải chạy đi giải thích tại sao sau khi vợ cả đi dưỡng thương mà trong nhà lại có thêm một “nữ chủ nhân lo toan việc nhà”.
Chu ma ma và ta đến cung của Thái hậu.
Thái hậu ôm lấy ta.
Lúc này bà ấy không nói: “Ngay từ đầu ai gia đã không thích Ngụy Húc lắm, là con cứ một hai chọn hắn.”
Bà ấy chỉ nói: “Bị ăn hiếp thì ở lại đây thêm mấy ngày nữa. Nữ nhi Triệu gia còn chưa đến lượt Ngụy gia kia ngược đãi.”
Ta nhớ ra kiếp trước Thái hậu cũng khuyên ta hoà ly.
Lúc đó ta không muốn. Ta hoà ly là vì bị chồng con ghét bỏ, ta không nuốt nổi cục tức này, vì vậy nhất định phải đấu với bọn họ đến cùng.
Cuối cùng phải trả giá bằng cả tính mạng.
Người duy nhất khóc lóc thảm thiết vì ta chính là Thái hậu.
Kiếp trước ta không quá tin vào tình cảm của Thái hậu dành cho mình. Thái hậu là một bà già tàn nhẫn, giết người dứt khoát.
Bà ấy có thể thích ta đến mức nào chứ? Đó chỉ là một vở kịch để trấn an thuộc hạ cũ của phụ thân ta mà thôi.
Trở thành cô hồn dã quỷ suốt hai mươi năm, ta luôn dõi theo bà ấy.
Mỗi khi nhắc đến ta, bà ấy đều rơi lệ.
Nuôi mèo lâu ngày rồi cũng có tình cảm ràng buộc, huống chi là một người ngoan hiền xinh đẹp như ta. Thái hậu thật sự yêu thương ta.
3
Ta đòi hoà ly.
Của hồi môn của Quận chúa Hoa Dương – Triệu Ôn Chỉ tổng cộng một trăm lẻ tám rương, Thái hậu đã cố gắng mang hết tất cả những thứ tốt nhất cho ta.
Ta sẽ lấy lại bằng hết tất cả tài sản của mình.
Ngụy gia tất nhiên sẽ không đồng ý.
Mẹ chồng ta vào cung khóc lóc kể lể, nói ta đã hiểu lầm: “Đậu thị chỉ là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa chứ chẳng phải thiếp thất gì. Hơn nữa không chịu cho phu quân nạp thiếp liền đòi hoà ly, làm vậy sẽ tổn hại thanh danh của Quận chúa.”
Làm vợ cả phải chủ động cho phu quân nạp thiếp thất để tăng thêm con nối dõi cho gia tộc.
Dùng lý do này để hoà ly thật không công bằng.
“Mẫu thân nói thật đúng.” Ta hạ mi xuống rồi suy nghĩ.
Ngụy Húc vào cung đón ta về.
Ngụy gia đuổi Đậu Phượng Lan đi.
Sau khi ta trở về, không khí trong nhà trở nên rất áp lực, thậm chí mẹ chồng còn phát ốm vì tức giận.
“Nương, bà nội bị bệnh, người đi nấu đồ ăn cho bà đi.” Con trai Ngụy Sưởng nói với ta.
Ta: “Không.”
“Lần nào dì Lan cũng làm đồ ăn ngon, bà nội ăn xong liền khoẻ hẳn.”
Con trai ta nói: “Không chỉ có bà mà lúc con bị bệnh cũng là dì Lan chăm sóc bên giường. Nương, lúc ấy người ở đâu?”
Ta cười nhạt: “Vì tương lai của phụ thân ngươi mà ta đã thay chủ tử là Thái tử điện hạ đi hãm hại Tam hoàng tử, sau đó chủ động đến thôn trang.”
“Không có ‘bắn Quận chúa Hoa Dương bị thương, khiến cho vết thương của Quận chúa Hoa dương khó lành’ này thì làm sao thuộc hạ cũ của ông ngoại ngươi dần xa lánh Tam điện hạ và đầu quân cho Thái tử?”
Con trai ta sửng sốt.
Nó đã mười tuổi, ở bên cạnh Nguỵ Húc nhiều năm như vậy nên sẽ biết một chút lẽ thường.
Kiếp trước ta không nỡ vạch trần lòng tham quyền thế của phu quân trước mặt nó nên ta đã không nói với nó chuyện này.
Con trai vẫn luôn trách móc ta, nói rằng ta ghen tị và không khoan dung với người khác. Đậu Phượng Lan thật sự trở thành vợ lẻ thì có sao đâu chứ, trong các gia tộc quan lại ai mà chẳng có tam thê tứ thiếp?
So với các công hầu khác, Ngụy Húc thật sự là người trung thành.
Không thể yêu cầu hắn chỉ có mình ta.
Kiếp này ta không còn quan tâm đến đứa con trai này nữa, nó nghĩ gì cũng không quan trọng.
“Người đừng dùng da hổ làm cờ!” Nó sửng sốt một lát rồi tức giận nói.
“Ngươi không tin thì đến thôn trang mà xem, lúc mẫu thân ngươi mang bệnh, có phải phụ thân ngươi ra ngoài xử lý công vụ đã lén gặp dì Lan của ngươi hay không.”
Con trai ta xoay người đi ra ngoài.
Con gái ta cũng rất buồn.
Nó không mạnh miệng như vậy mà ấm ức nói với ta: “Nương ơi, con đã đồng ý trong sinh thần năm mươi của Thái Hậu sẽ thêu một bức tranh hai mặt. Không có dì Lan con sẽ không làm được mất.”
“Dì ấy dạy con hay làm giúp con?” Ta hỏi.
Con gái trả lời: “Dạy.”
“Vậy ta sẽ đổi người khác dạy cho con.”