Chồng đi đến tiểu khu nhà em gái kế tăng ca, họ ở trong xe, thân mật, giống như một cặp vợ chồng mới cưới.
Mẹ kế cướp đi bố tôi khiến mẹ tôi phải c..hết, giờ em gái kế lại tới cướp đi chồng tôi.
Thu thập chứng cứ chuẩn bị khiến cho tên đàn ông thối tha đó và tiểu tam thân bại danh liệt.
Nhưng đến khi trả thù, tôi đã lãng phí thời gian của bản thân, suýt chút nữa đã mất đi người tôi thật lòng thích.
Tôi buông tha bọn họ, nhưng ông trời không buông tha tôi, vậy thì tôi ngại gì mà không chơi lớn.
1
Tôi đang ngồi trong quán cà phê đối diện khu chung cư của cô em kế, xe của Lý Thành, chồng tôi, đang chạy ra từ khu chung cư đó. Nửa giờ trước, anh ta nói với tôi rằng anh ta sẽ tăng ca ở công ty, nhưng không ngờ lại “tăng ca” ở đây.
Lý Thành dừng lại ở đèn giao thông trước quán cà phê, đùa giỡn với cô em kế của tôi, vén tóc cô ta, còn cô ta nhào vào lòng hắn. Trái tim tôi như nghẹt thở.
Mẹ của Tiết Khiết đã cướp bố tôi, Tiết Khiết lại cướp chồng tôi!
Tôi không cẩn thận làm vỡ ly nước cam, mảnh thủy tinh đ.â.m vào da thịt, m..áu dính vào chiếc nhẫn cưới, viên kim cương lấp lánh trông thật chướng mắt.
Khi chúng tôi kết hôn, Lý Thành vẫn còn là một sinh viên nghèo, anh ta chỉ làm chiếc nhẫn cưới này cho tôi sau khi công ty ổn định, nó được đeo vào ngón tay tôi còn chưa đầy nửa tháng.
Nửa tháng trước, ánh mắt trìu mến của anh ta vẫn còn ở trước mắt tôi, nhưng bây giờ anh ta ngọt ngào bên Tiết Khiết, trông cứ như một đôi vợ chồng son.
Bố tôi nói đó là do mẹ tôi quá chuyên tâm vào sự nghiệp, bỏ bê gia đình và không để ý đến ông ấy. Cho nên để tránh lặp lại sai lầm của mẹ, trong 4 năm kết hôn, tôi luôn đặt Lý Thành lên hàng đầu, nhưng không ngờ cuối cùng tôi vẫn phải ra đi, như mẹ tôi. Tiểu tam cũng là người có cùng huyết thống.
Tiếng còi inh tai đưa tôi trở lại hiện thực, xe tôi đ.â.m sầm vào bồn hoa ven đường, xe của Lý Thành băng qua đèn giao thông, biến mất trong dòng xe cộ đông đúc.
Nếu tôi không kịp thời ý thức, suýt đụng phải xe bọn họ.
Tôi đỗ xe bên đường và gọi cho bạn, một luật sư nhỏ. Chiếc xe là của anh ấy. Sau khi được luật sư nhỏ nhắc nhở, tôi mới biết ngón tay bị thương của mình nhuốm m..áu đỏ tươi, trông rất đáng sợ.
2
Chuyện chiếc xe tôi giao cho luật sư nhỏ, tôi tìm một phòng khám nhỏ ven đường băng bó vết thương. Hệ thống sưởi trong phòng khám được bật ở nhiệt độ cao nhưng vẫn không đủ để sưởi ấm, vẫn khiến tôi rùng mình vì lạnh.
Tôi đã gặp Lý Thành ở Đại học, chúng tôi là Chủ tịch và Phó Chủ tịch Hội Sinh viên. Lý Thành là một chàng trai có ảnh hưởng trong trường, tỏa sáng và đẹp trai, gần như là người trong mộng trong trái tim của các sinh viên nữ trường tôi. nhưng mối quan hệ của tôi và anh ta rất tệ.
Mối quan hệ của chúng tôi chỉ dịu đi vào học kỳ 2 năm thứ 3. Lúc đó, tôi đi làm thêm về muộn và gặp một tên biến thái trên đường. Lý Thành bất ngờ xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng anh hùng cứu mỹ nhân lại rơi xuống hố.
Tên biến thái cuối cùng cũng bị khẩu s.ú.n.g gây choáng trên tay tôi làm cho sợ hãi bỏ chạy. Lúc đó Lý Thành đi khập khiễng, ngơ ngác nhìn tôi, giống như một con chim cút sợ hãi, tôi dìu anh ta về.
“Tô Văn, tôi biết cô ghét tôi.” Lý Thành thì thầm.
“Không.” Tôi lắc đầu, đối với tôi mà nói, anh ta không quan trọng chút nào, có gì mà ghét.
Sau lần đó, Lý Thành bắt đầu theo đuổi tôi, vào năm cuối Đại học, tôi từ bỏ cơ hội ra nước ngoài và đồng ý với anh ta. Bố tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, và tôi sống với Lý Thành trong một tầng hầm ẩm thấp và tối tăm, nơi chúng tôi thường xuyên phải ăn mì luộc.
Để giành được một khách hàng, anh ta đã đợi bên ngoài chung cư cả đêm và bị nhân viên bảo vệ thô bạo đuổi đi.
Lúc đó, đứa con đầu lòng của chúng tôi vừa ra đi. Lý Thành đã ôm tôi trong sự đau buồn và xót xa, hứa rằng anh ta nhất định sẽ bảo vệ tôi cả đời, cho tôi cuộc sống tốt nhất, không bao giờ để người ta bắt nạt tôi nữa.
Nhưng mọi chuyện hôm nay khiến lời hứa trước kia trở thành trò đùa.
Vết thương trên tay tôi được kiểm tra, một mảnh thủy tinh vỡ vẫn còn ghim trong thịt nên tôi phải tiến hành một cuộc tiểu phẫu để lấy mảnh thủy tinh ra.
Dù đã được tiêm thuốc mê nhưng khi d.a.o mổ chạm vào vết thương, tôi vẫn bật khóc trong đau đớn, như thể những ngón tay thực sự được kết nối với trái tim, vết thương trên tay khiến trái tim tôi đau đớn.
3
Khi gã lang băm này băng bó cho tôi, anh ta thậm chí còn không nhắc tôi tháo nhẫn ra. Về đến nhà, ngón tay sưng tấy, chiếc nhẫn cưới cắm vào thịt, rất khó chịu.
Tôi tìm thấy phần mềm định vị ẩn trong điện thoại, khi mua điện thoại cho Lý Thành, tôi đã lén cài đặt phần mềm này nhưng anh ta không để ý.
Địa điểm Lý Thành đang đến là khách sạn nơi tôi và anh ta tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới, chúng tôi đã trải qua một đêm lãng mạn ở đây vào nửa tháng trước. Nghĩ đến việc ở bên Lý Thành trong ngày kỷ niệm ngày cưới khiến tôi phát ốm.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Tiết Khiết.
Tôi hít một hơi thật sâu và kết nối. Tiếng rên rỉ the thé của Tiết Khiết được nửa chừng, miệng cô ta bị bịt lại.
“Tiểu Khiết? Em bị sao vậy?” Tôi giả vờ lo lắng hỏi.
Tiết Khiết nén cười từ ống nghe truyền đến: “Không sao đâu chị, em… người đàn ông của em đang đùa giỡn với em.”
Chồng tôi, người đàn ông của cô ta, haha…
Tôi không khỏi cười lạnh, cách điện thoại, cô ta nghe không ra có gì khác thường, nhưng một người khác trong điện thoại sớm chiều ở chung có thể hiểu được.
Bên kia trầm mặc trong chốc lát, không cần đoán cũng có thể nghĩ đến hình ảnh Lý Thành dùng mắt ra hiệu với Tiết Khiết.
“Chị? Chị sao vậy?” Nụ cười biến mất, thay vào đó là sự cám dỗ trắng trợn.
“Nghe nói em và bạn trai rất ngọt ngào, chị mừng cho em.” Tôi cười.
Cô ta cũng cười: “Vâng, bạn trai em siêu dính người, đặc biệt là trên giường, hahaha, anh ấy cảm thấy tội lỗi.”
Tội lỗi?
Tôi nghĩ rằng những kẻ phản bội là vô liêm sỉ và sẽ không cảm thấy tội lỗi, giống như bố tôi.
Tiết Khiết dường như lại giành giật điện thoại với ai đó, làm ầm ĩ lên. Cô ta rất tự tin xen vào giữa chúng tôi mà không hề sợ hãi, rất giống mẹ cô ta khi xưa.
“Nếu có thời gian, sao em không đưa bạn trai đến bệnh viện đi? Mẹ em rất nhớ em.” Tôi trở nên nghiêm túc, khẩn thiết thuyết phục cô ta.
Mẹ của Tiết Khiết là em của mẹ tôi, vì vậy tôi luôn gọi bà ta là dì.
Nghe tôi nhắc đến mẹ, Tiết Khiết đang vui vẻ như bị dội một chậu nước lạnh, cô ta bảo: “Nói sau đi!”, rồi dứt khoát cúp máy.
Mẹ của Tiết Khiết được chẩn đoán mắc bệnh ung thư cách đây nửa năm, sau nhiều đợt hóa trị, bà ta chỉ còn nắm xương khô, Tiết Khiết luôn tránh gặp mẹ vì sợ ung thư sẽ lây lan.
Mẹ của Tiết Khiết đã cướp chồng của em họ, bị bệnh tật hành hạ và con gái riêng của bà ta không ưa bà ta.