Khi thấy thức ăn trên bàn, cô ấy không ngần ngại ngồi xuống và hỏi:
“Bầu rượu của mình tối qua có tốt không? Cậu có thấy gì không?”
Tôi gõ nhẹ lên đầu mình, có chút khổ sở:
“Thực ra, mình không nhớ gì nhiều. Sau khi uống rượu, trí nhớ của mình bị đứt đoạn. Chỉ nhớ rằng tiểu thái giám ôm mình lên giường, còn những chuyện sau đó thì mơ hồ lắm.”
“Thú vị ghê” Phương Tri Hạ nói xong cầm lấy một miếng bánh ngọt cho mình.
“Mình giống như mơ thấy có một con hổ lớn xông vào cửa điện, còn đụng ngã giá đèn.”
“Thật trùng hợp” tôi vừa đáp vừa cắn một miếng bánh ngọt.
Phương Tri Hạ thốt lên: “Quả không hổ là bạn thân, tối qua mình cũng mơ thấy một con hổ lớn, mà con hổ đó còn biết nói tiếng người nữa cơ.”
Chúng tôi cùng nhau bàn tán về con hổ, từ trên xuống dưới, và tưởng tượng mình trở thành Võ Tòng, vui vẻ cười nghiêng ngả.
“Chỉ tiếc tối qua mình cũng uống quá nhiều, không nhớ rõ gì cả, ngay cả khi A Tiêu rời đi cũng không tiễn hắn, không biết hắn đi từ lúc nào.”
“Không biết đến bao giờ mới có thể đến thăm mình.”
Tôi nâng má, cũng nhớ tới tiểu thái giám.
Không biết tiểu thái giám bây giờ bận rộn thế nào, phải bỏ ra bao nhiêu công sức để kiếm được nhiều món ăn như vậy cho tôi.
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa điện truyền đến một giọng nói quen thuộc:
“A Linh?”
Tôi đột nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy tiểu thái giám ăn mặc hoàn toàn khác với thường ngày.
Mỗi lần tôi gặp tiểu thái giám, hắn đều mặc y phục màu trắng.
Hôm nay, hắn chọn một màu sắc tươi sáng, khiến cho cả người trông rạng rỡ hơn hẳn.
“Sao ngươi lại ăn mặc như vậy?”
Tôi tò mò sờ thử tay áo của hắn, cảm thấy chất liệu rất tốt, còn được thêu kim tuyến.
Đây không giống như là trang phục của một thái giám.
“Ta cũng quên hỏi, ngươi làm việc ở trong cung nào vậy?”
Ý cười trên mặt tiểu thái giám giảm bớt, hắn lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt như thể có thể nhìn thấu mọi thứ.
“Làm việc?”
“Đúng vậy.”
Tôi nhịn không được, bắt đầu véo má hắn:
“Ta thấy ngươi được đối đãi rất tốt, ăn ngon, mặc đẹp. Thái giám trong cung của ta cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.”
“Chuyện tối qua, ngươi đều…”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có một thị vệ quen mặt đi tới.
Hắn mặc bộ giáp bạc, trông rất uy phong lẫm liệt.
Phương Tri Hạ vành mắt đỏ lên, như là mèo ngửi thấy cá, xông lên ôm lấy thị vệ.
Cô ấy gõ mạnh vào áo giáp của người ta, phát ra tiếng vang:
“Đồ chơi này nhìn cũng không tệ lắm nha, thị vệ các ngươi cũng được phát quần áo mới sao?”
Thị vệ ngơ ngẩn, hắn cứng đờ nghiêng đầu, trao đổi ánh mắt với tiểu thái giám.
Tôi nâng mặt tiểu thái giám, kéo hắn lại gần:
“Nghĩ cái gì vậy?”
Tiểu thái giám cười khẽ, vuốt ve vành tai của tôi:
“Đang suy nghĩ A Linh của ta, sao lại… ngây thơ như vậy.”
Ly rượu kia thêm quá nhiều thuốc, khiến cho tôi và Phương Tri Hạ đều không nhớ rõ về chuyện đêm đó.
Khi thấy tiểu thái giám nhút nhát, tôi không thể không trêu chọc hắn, vì sự ngượng ngùng của hắn luôn khiến tôi cảm thấy thú vị.
Sau khi uống say, tôi thật sự lo sợ mình sẽ làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn với hắn, sợ rằng những suy nghĩ mơ hồ trong đầu mình sẽ khiến tôi không thể kiểm soát được hành động của mình.
Phương Tri Hạ nhanh nhẹn ném cho tôi một quả nho:
“Nếu cậu thật sự muốn biết, thì đi hỏi hắn thử xem. Mình không quen nhìn bộ dạng nhăn nhó này của cậu.”
Cô ấy dẫn tôi đi như một con thỏ đến trước mặt tiểu thái giám.
Lúc đó tiểu thái giám đang ngồi nhàn nhã ở bên hồ ngự hoa viên, thay thái hậu cho mấy con cá chép béo kia ăn.
Để xứng đôi với hắn, tôi còn đặc biệt tìm y phục của cung nữ để thay, do dự một lát, tôi thử thăm dò hỏi:
“Đêm đó chúng ta có ôm nhau không?”
“Có.”
“Có hôn không?”
“Có.”
Trong lòng tôi hoảng hốt, hóa ra là có hôn, tôi đây còn ra vẻ rụt rè, sớm biết vậy thì đã hành động nhanh hơn rồi.
“A Linh, sao nàng không hỏi tiếp?”
Tôi quay đầu, tiểu thái giám đang nhìn tôi, ánh mắt lưu luyến.
“Ôm thì đã ôm, hôn thì đã hôn, còn có thể làm gì nữa?”
Tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức tiến lại ôm lấy một tay của hắn:
“Có nhiều thứ không có thì không có, ngươi đừng nên tự ti.”
Nói xong câu này, tôi vẫn cảm thấy chưa đủ, liền tìm một ví dụ:
“Ngươi xem hoàng đế kia, tuy rằng gì cũng có, nhưng mà không có được ta!”
Ánh mắt tiểu thái giám trở nên tối tăm, dường như không cảm thấy được sự an ủi của tôi.
Hắn tức giận đến mức cười mỉa, từ trong kẽ răng nói ra từng chữ:
“Vậy sao?”
“Đương nhiên!”
Tôi vỗ ngực và hứa với hắn:
“Trong lòng ta, ngươi lại không giống như vậy. Ta có thể chướng mắt tiểu hoàng đế, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ ghét bỏ ngươi.”
Tiểu thái giám trầm mặc một lát, hắn đưa tay, xoa loạn mái tóc trên đỉnh đầu tôi.
6.
Kể từ khi cùng Phương Tri Hạ tìm thấy niềm vui, cuộc sống nhàm chán này mới có thêm chút màu sắc.
Nhưng ngay lúc chúng tôi đang ung dung, phụ thân gửi thư tới.
Nghe nói rằng chúng tôi đã vào cung được nửa năm, nhưng không có ai trong số chúng tôi được hoàng đế chú ý.
Quần thần triều đình đều chỉ trích phụ thân, chê cười hai nữ nhi của ông không có tài năng và sắc đẹp, khó có được sự yêu mến của hoàng đế.
Phụ thân giận dữ, suốt đêm viết mười phong thư.
Năm phong đầu trách cứ chúng tôi, năm phong sau thì kèm theo kinh nghiệm phong phú của ông, nói cho chúng tôi biết nên tranh thủ sủng ái như thế nào.
Tôi tỉ mỉ đọc năm phong thư sau hai lần, cuối cùng đưa ra kết luận,
“Phụ thân nên tự vào cung để thử xem, với kinh nghiệm phong phú như vậy, dù ông ấy đã lớn tuổi và có nhiều nếp nhăn, chắc chắn hoàng đế cũng sẽ sủng ái ông lên tận trời.”
“Khụ khụ.”
Tiểu thái giám bên cạnh có vẻ như bị sặc nước trà, hắn ho khan liên tục, mãi không ngừng lại.
Thị vệ ngồi đối diện, nghẹn cười đỏ mặt.
“Sao ho thành như vậy?”
Tôi tiến lại gần, định đưa tay kiểm tra nhiệt độ của hắn, nhưng lại nhớ đến những kinh nghiệm mà phụ thân đã chỉ dạy.
Tôi ngồi lên đùi hắn.
Cố tình chớp chớp mắt, với vẻ nghiêm túc đưa tay lên trán hắn:
“Ngươi bị cảm sao?”
Khoảng cách giữa chúng tôi đột nhiên kéo gần lại, tiểu thái giám thuận thế vươn tay, ôm eo tôi.
Sau đó tôi nhìn thấy mặt tiểu thái giám từng chút, từng chút đỏ bừng lên.
Hắn nghiêng đầu, lộ ra lỗ tai đỏ bừng.
“Không có, nô tài chỉ là không cẩn thận bị sặc thôi.”
Bình thường tôi trêu chọc tiểu thái giám lâu như vậy mà chưa thấy hắn xấu hổ như thế, chẳng lẽ thư của phụ thân thật sự có hiệu quả?
Tôi vô thức di chuyển một chút, muốn ngồi thoải mái hơn một chút, không ngờ lại chạm phải thứ gì đó nóng bỏng.
Chưa kịp ngẫm lại, bên ngoài truyền đến tiếng nói của cung nữ:
“Hai vị quý phi nương nương, Thái hậu triệu kiến.”
Tôi mờ mịt hỏi: “Thái hậu?”
Liếc nhìn Phương Tri Hạ, trong lòng tôi cảm thấy hơi lo lắng.
Kể từ khi vào cung, thái hậu chưa từng đón tiếp chúng tôi và cũng chưa bao giờ triệu kiến chúng tôi.
Lần này, thái hậu đặc biệt cử người đến mời, không biết có phải đã phát hiện ra điều gì không?
Tôi hít sâu một hơi, quyết định chuẩn bị sẵn sàng.
Tôi đi vào trong nhà, lấy ra hai cái túi vải nặng trịch.
Trong hai cái túi này chứa đầy vàng bạc trang sức mà tôi và Phương Tri Hạ đã tích góp được.
Dựa vào những gì đã thấy trong cung đấu, tôi luôn cảm thấy hoàng cung không phải là nơi an toàn, vì vậy chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để giả chết và đào tẩu nếu cần.
Với vẻ mặt nghiêm trọng, tôi giao túi vải của mình cho tiểu thái giám, còn Phương Tri Hạ cũng đưa túi của cô ấy cho thị vệ.
Tôi dặn dò: “Các người ở ngoài Tây điện chờ chúng tôi, nếu bị Thái hậu phát hiện, chúng ta sẽ tìm cách chạy trốn. Hai chúng ta cùng nhau ra ngoài cung, sống cuộc sống tự do.”
Phương Tri Hạ bổ sung: “Chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng có thuốc giả chết và nơi trú ẩn bên ngoài cung. Nếu tránh được lần này, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài trở thành hai đôi tình nhân.”
Tiểu thái giám mỉm cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ má tôi, với nụ cười không rõ ý nghĩa:
“Được.”
7.
Nhưng tôi và Phương Tri Hạ có vẻ nghĩ nhiều quá.
Thái hậu vui vẻ mời chúng tôi ngồi xuống.
Phương Tri Hạ nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác:
“Cẩn thận một chút, trên ghế này có thể sẽ không đính đầy kim chứ?”
Thái hậu mỉm cười và bảo người hầu mang trà tới cho chúng tôi.
Tôi cẩn thận nhận lấy, trong khi Phương Tri Hạ thì nháy mắt với tôi:
“Cẩn thận một chút, lỡ đâu trong trà này có độc.”
Nhưng ghế cũng ngồi rồi, trà cũng uống rồi.
Sau khi uống xong, tôi mới nhận ra trà này không những không có độc mà còn rất ngon.
“Trà này, không tệ chứ?” Thái hậu hỏi với nụ cười trên môi.
Thái hậu cười và nói tiếp:
“Ta đã cho thêm không ít thuốc bổ vào trà. Hai ngươi đã vào cung được một thời gian, vẫn nên sớm sinh hạ thái tử, để ta có thể ôm tiểu hoàng tôn.”
Tôi và Phương Tri Hạ nhìn nhau ngơ ngác.
Từ khi vào cung đến nay, chúng tôi còn chưa thấy Hoàng đế, chứ đừng nói đến việc sinh thái tử.
“À, đúng rồi, các ngươi đã chuẩn bị như thế nào cho cung yến Trung Thu? Nếu có gì không hiểu, có thể tới hỏi ta.” Thái hậu nói, ánh mắt dịu dàng.
Không biết vì sao, tôi luôn có cảm giác rằng khi Thái hậu nhìn tôi, bà ấy có vẻ thân thiết hơn một chút.
Còn khi bà ấy nhìn Phương Tri Hạ, ánh mắt lại có chút kì lạ, như thể đang mang theo một chút ẩn ý.
Chúng tôi trò chuyện phiếm thêm một lúc nữa.
Khi ra khỏi phủ, Phương Tri Hạ bất chợt lên tiếng:
“Cậu có cảm thấy giọng nói của Thái hậu có chút quen thuộc không?”
Tôi chợt nghĩ đến một điều: “Có phải giống như con hổ lớn đêm đó không?”
“Trước tiên đừng nhắc đến con hổ lớn.”
Phương Tri Hạ nhìn tiểu thái giám và thị vệ đứng chờ chúng tôi ở một bên.
“Cậu có nghĩ đến việc Trung Thu cung yến sẽ như thế nào không?”
Trong cung không có hoàng hậu, mọi việc hậu cung vẫn do Thái hậu xử lý, chúng tôi ít có cơ hội can thiệp.
“Dù sao cũng có Thái hậu lo liệu, chúng ta không cần quá bận tâm.” Tôi nói.
Phương Tri Hạ tỏ ra thất vọng:
“Chu Thời Linh, không phải cậu luôn tự nhận cậu là người hiểu rõ nhất về mình hay sao? Sao mình nói rõ như vậy mà cậu vẫn không hiểu.”
Lúc này, thị vệ và tiểu thái giám đi lên phía trước, họ không rõ nguyên do và đứng ở đó hỏi:
“Sao hai người lại cãi nhau rồi?”
Tiểu thái giám túm lấy ống tay áo của tôi, nhẹ nhàng kéo một chút.
“Ý của ta là……” Phương Tri Hạ chỉ vào mặt mình, rồi lại chỉ vào mặt của tôi, “Trung thu, hai chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, lỡ như không được hoàng đế coi trọng thì sao?”
Tiểu thái giám đang quan tâm tôi, bỗng dưng trượt chân, suýt nữa ngã sấp xuống đất.
“Đúng vậy.”
Tôi giả vờ gật đầu, ôm lấy tiểu thái giám, nói:
“Nếu không bị Thái hậu phát hiện, chúng ta nên ở lại trong cung thêm vài ngày, lấy thêm chút vàng bạc mới được.”
Tôi tiếp tục suy nghĩ, nếu được Hoàng đế coi trọng, điều đó cũng không phải chuyện xấu.
Đầu óc tôi nhanh chóng hoạt động, nghĩ ra một kế hoạch.