Chung Linh

Chương 4


11.

Khóe miệng Tiêu Thần Cẩn nhếch lên, ánh mắt tỏa ra sự lạnh lẽo đến dọa người.

“Quý phi nương nương, đây là muốn đi đâu vậy?”

Chân tôi mềm nhũn.

“A……”

Cùng lúc đó, một tiếng thét chói tai vang lên, Phương Tri Hạ bị người ta ôm lấy.

Tiêu Nhược Phong mặt mày u ám, biểu hiện không vui.

Tôi liếc nhìn Phương Tri Hạ với ánh mắt đầy đồng cảm, không biết liệu ngày mai cô ấy có thể xuống giường tiếp tục trò chuyện vui vẻ với tôi không.

Tiêu Thần Cẩn tiến lên vài bước, bóp chặt hàm dưới của tôi, kề sát vào, lạnh lùng nở nụ cười:

“Trước tiên hãy lo cho bản thân mình trước đi.”

Tôi nghĩ nếu không thể chạy thoát thì cũng đành chịu.

Tiêu Thần Cẩn thoạt nhìn có chút tức giận, vậy……?

Túi vải nhỏ bị bỏ quên, tôi giơ tay ôm lấy cổ Tiêu Thần Cẩn, kiễng mũi chân, hôn nhẹ lên khóe miệng hắn.

Tiêu Thần Cẩn nửa cụp mắt, ánh mắt u ám không rõ.

Tiêu Thần Cẩn đưa tôi về tẩm điện, cúi người lại gần, định hôn tôi, nhưng ngay lập tức bị thứ gì đó cấn vào.

Hắn cúi đầu nhìn, đó chính là cái túi vải nhỏ chứa đầy những món đồ trang sức quý giá mà tôi đã tích lũy trong thời gian qua.

“Tặng nàng nhiều thứ quý giá như vậy, mà nàng chỉ mang theo những thứ này thôi sao?” Tiêu Thần Cẩn vừa nói vừa gảy đồ trong túi nhỏ.

Nếu như đêm nay tôi có thể thuận lợi rời khỏi cung, có lẽ tôi sẽ sống tự do ngoài kia một thời gian.

Tôi ngồi xổm xuống, tự giới thiệu với hắn:

“Ngươi xem, dạ minh châu to bằng trứng bồ câu, những món trang sức bằng vàng ròng này…”

Tiêu Thần Cẩn tức giận, nhưng nở nụ cười, tay nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán tôi.

Hắn dụ dỗ nói: “Ta còn có nhiều hơn, nàng có muốn không?”

Quả đúng vậy, Tiêu Thần Cẩn là hoàng đế, cái gì hắn cũng có.

Nhìn từng rương bảo vật được mang vào, ánh mắt tôi sáng lên:

“Tất cả đều cho ta sao?”

Khóe miệng Tiêu Thần Cẩn nhếch lên, ngữ khí mỉa mai:

“Tất cả đều không cho.”

Lông mi dài của hắn khẽ run, trong mắt như bao phủ một lớp hơi nước, ánh sáng lấp lánh.

Hắn cố tình giả bộ không tức giận.

Tôi mặt dày tiến tới làm nũng, cả người như con gấu ôm chặt lấy hắn.

Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Thần Cẩn tối sầm lại, hắn ôm chặt eo tôi và thì thầm:

“A Linh, đừng nhúc nhích.”

Tâm lý phản nghịch trong tôi lại trỗi dậy, tôi đáp:

“Không.”

Chỉ trong chớp mắt, tôi bị hắn đè xuống dưới thân.

Hô hấp của Tiêu Thần Cẩn trở nên nóng bỏng, ánh mắt hắn như dã thú sẵn sàng nuốt chửng tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra:

Tiêu Thần Cẩn không phải là tiểu thái giám, hắn cũng có…

Khi đó, tôi ngốc nghếch hỏi:

“Vậy ngươi có thể làm được không?”

Đêm hôm đó, cổ họng tôi khàn đặc, không chỉ có Phương Tri Hạ mà cả tôi cũng không thể đứng dậy.

Sau vài ngày nằm trên giường để hồi phục, tôi tìm đến Phương Tri Hạ để trò chuyện.

Cô ấy rất thoải mái, ngồi bắt chéo chân và đưa cho tôi một đĩa trái cây.

“Này, cậu nếm thử đi.” Phương Tri Hạ nói.

Tôi xoa xoa tay và đáp:

“Sao cậu lại khách khí như vậy?”

Cảm giác có điều gì không ổn, tôi rụt tay lại và hỏi:

“Cậu có chuyện gì muốn nói sao?”

Mới vừa hạ triều, Tiêu Thần Cẩn cùng Tiêu Nhược Phong liền đến gần.

Thấy chúng tôi đang trò chuyện, họ đã đứng ở chỗ xa một chút, nhường vị trí cho chúng tôi.

Phương Tri Hạ rộng lượng vẫy tay với Tiêu Nhược Phong, người này lập tức đứng dậy, lại gần.

“Mình định cho hắn một danh phận, cũng không thể để hắn mãi ẩn danh được.”

Tôi nhìn Tiêu Nhược Phong và tự hỏi nếu hắn có đuôi chó, chắc giờ đang vẫy phất phơ như quạt.

“Còn nữa, vị kia nhà cậu cũng có thể muốn danh phận ấy?”

Phương Tri Hạ vỗ bả vai của Tiêu Nhược Phong, nói tiếp:

“Dù hai người này là anh em họ xa, mình cũng không tiện lấy danh nghĩa quý phi để tiếp tục qua lại với hắn.”

Tôi lập tức cảm thấy buồn:

“Vậy cậu vì một người đàn ông mà rời bỏ mình?”

Tôi cầm lấy tay Phương Tri Hạ:

“Mình là của hồi môn của cậu, cậu đi đâu mình sẽ đi đó.”

Tiêu Thần Cẩn nhanh chóng bước về phía trước, bắt lấy tay kia của tôi, mười ngón đan vào nhau.

“Sao lại để hai người tách ra như vậy?”

Tiêu Thần Cẩn nói với giọng nhẹ nhàng, chậm rãi giải thích:

“Ta và Nhược Phong đã thương lượng xong, để Tri Hạ giả chết và mượn thân phận mới để chính thức gả cho Nhược Phong.”

“Cửa cung vẫn mở rộng, đại điện này, Tri Hạ muốn ở lại bao lâu cũng được.”

Tiêu Nhược Phong nói thêm:

“Nhưng trước khi cửa cung đóng lại, Tri Hạ phải theo ta trở về.”

Vậy là, với sự an bài đã được sắp xếp hợp lý như vậy, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận.

Sau khi Tết Âm Lịch, tôi và Phương Tri Hạ chọn một ngày tốt, cô ấy với danh nghĩa con gái của tướng quốc đã kết hôn với Tiêu Nhược Phong.

Phụ thân chỉ nhếch khóe miệng, lắng nghe mọi người bàn tán với vẻ mặt thờ ơ.

“Tướng quốc lúc nào lại có thêm một đứa con gái?”

“Ai biết được, nghe nói là trước kia nuôi ở nông thôn, giờ mới đón về.”

Sau khi ra ngoài cung, Phương Tri Hạ gần như mỗi ngày đều theo chồng vào triều và ra về trước khi cửa cung đóng lại.

Nhưng tôi lại muốn giữ cô ấy ở lại thêm một thời gian.

Có một lần, tôi giấu cô vào ổ chăn của mình, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Tiêu Thần Cẩn phụ trách kéo chăn lên, còn Tiêu Nhược Phong phụ trách bắt người.

Phương Tri Hạ bị vác trên vai Tiêu Nhược Phong, vui vẻ vẫy tay chào tôi.

“Đừng nhìn nữa.”

Tiêu Thần Cẩn một tay nâng mặt tôi, mạnh mẽ xoay đầu tôi lại.

Tôi còn lưu luyến nhìn về hướng Phương Tri Hạ đã đi xa, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng cô ấy, tôi mới hồi phục tinh thần.

Ánh mắt Tiêu Thần Cẩn nặng nề, lông mày nhíu lại:

“Nhìn đủ chưa?”

“Không thể nào?” Tôi khoa trương đánh giá Tiêu Thần Cẩn một chút.

“Ngươi sẽ không ghen đấy chứ?”

Trước đây Tiêu Thần Cẩn rất dễ xấu hổ, chỉ cần tôi nói ba câu là hắn đã đỏ mặt.

Hiện tại, hắn rõ ràng trưởng thành hơn rất nhiều, chóp tai còn đỏ, trực tiếp thể hiện thái độ với tôi.

Tiêu Thần Cẩn dịu dàng hôn lên khoé mắt tôi:

“Ta đang ghen. Vì vậy, A Linh, hãy… nhìn ta thêm một cái nữa.”

13.

Cứ vào mười lăm hàng tháng, mọi người tụ tập dưới gốc cây hoa quế bên ngoài phủ của tôi.

Tôi và Tri Hạ rất ham ăn, dạo gần đây chúng tôi hào hứng muốn học nấu ăn, kết quả là làm nổ luôn hai căn bếp nhỏ.

Chúng tôi có chuột bạch để thử tài nghệ của mình.

Tiêu Thần Cẩn và Tiêu Nhược Phong bị ép ăn những món ăn có màu sắc và hình dạng quái dị.

Tôi còn muốn đưa cho phụ thân nếm thử, cuối cùng bị Tiêu Thần Cẩn cẩn thận ngăn lại.

“Phụ thân tuổi đã cao, những món mặn này chỉ sợ ăn không được.”

Nghe có lí, vì thế tôi đem mấy đĩa thức ăn kia đóng gói đưa đến ngự thư phòng.

“Vậy ngươi ăn nhiều một chút.”

Đầu bút của Tiêu Thần Cẩn dừng một chút, trên giấy dính hạt mực nhỏ xuống:

“Ta lại cảm thấy, phụ thân càng già càng dẻo dai, hẳn là nên nếm thử.”

Trải qua một tháng luyện tập, tôi và Phương Tri Hạ hôm nay làm coi như có thành quả, hình thức tuy không đẹp, nhưng vị cũng không đến nỗi tệ.

Bốn người tụ tập dưới tán cây hoa quế, Phương Tri Hạ không biết lấy từ đâu ra một vò rượu:

“Thưởng nguyệt sao có thể không có rượu ngon? Rót đầy lên, tối nay không say không về!”

Tiêu Thần Cẩn nhẹ nhàng lắc chén rượu, đôi mắt tỏa sáng:

“Lần này trong rượu không có thêm gì chứ?”

Tôi nhịn không được cười, tựa vào lòng hắn:

“Đoán xem?”

Nguyệt hướng nhân viên nguyệt hòa nhân túy nguyệt thị thừa bình cựu.

(Hết)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.