Văn án.
Năm 18 tuổi tôi sang Khương gia làm bảo mẫu cho hai vị thiếu gia bị bệnh ngốc.
Đại thiếu gia tên Khương Vũ, nhị thiếu gia tên Khương Trạch. Nhìn hai đứa trẻ đang mút ngón tay cái kia tôi tự thề với mình là phải chăm sóc hai anh em này thật tốt.
Khi họ bị bắt nạt là tôi giúp đỡ, khi người nhà gây khó dễ là tôi bảo vệ. Ai ngờ đâu sau khi hết ngốc, hai người bọn họ lạnh lùng đuổi việc tôi. Thậm chí còn đ.i.ê.n cuồng theo đuổi người con gái đã từng hại c.h.ế.t anh hai tôi.
Tôi tức giận, rời đi không luyến tiếc.
10 năm sau khi gặp lại. Họ đỏ hoe mắt nói hối hận rồi muốn tôi quay lại. Tôi ném một ánh mắt sắc lạnh về phía hai anh em họ, người đàn ông đang nắm tay tôi mặt cũng đen khịt.
Một đứa bé trai nhìn giống người đàn ông kia ngó ra hỏi tôi. ” Mẹ ơi, hai chú đó là ai vậy ạ? ”
Bé gái khoảng 8 tuổi có khuôn mặt giống người đàn ông kia ngạo nghễ nói. ” Hai chú đó là tiểu tam! ”
” Tiểu tam là gì vậy chị? ” bé trai hỏi.
Cô chị kinh thường nói. ” Tiểu tam là người muốn quyến rũ mẹ, muốn làm bố mới của em đó! ”
1.
Mặt bé trai trắng bệch. ” Em chỉ thích ba Ngôn thôi! ”
Bà chị dạy bảo. ” Vậy thì phải làm hai chú kia tức c.h.ế.t cho chị! Để họ không tiếp cận mẹ, để ba Ngôn không bị thay thế! ”
Yay
Tôi khẽ cười. Quả nhiên hai vị thiếu gia kia nghe hiểu hết, họ run rẩy chỉ vào người đàn ông.
” Em đã có chồng, có con rồi?! ”
Đúng tôi đã có chồng con rồi.
Sau khi tôi bị đuổi khỏi Khương gia, anh hàng xóm thân mến đã lái chiếc Mercedes – MayBach Exelero trị giá 8 triệu USD để đón tôi.
Thật ra tôi vào Khương gia đều là có mục đích. Trước khi bị ngốc, hai người họ. Khương Vũ thì đi náo loạn khắp nơi, hại c.h.ế.t hàng tá người. Khương Trạch thì buôn bán người, m.a.i t.ú.y , m.ạ.i d.â.m,..v.v
Bọn chúng bị ngốc thì sẽ khiến người khác thương cảm mà tha thứ sao!? Nằm mơ!
Tôi có quen một anh cảnh sát vợ và con đều là nạn nhân của Khương Trạch. Chúng tôi bàn bạc, 1 người lẻn vào Khương gia, 1 người ngăn chặn thông tin về những việc xấu mà họ làm.
Tại sao phải ngăn chặn? Rất đơn giản chúng tôi không muốn giao hai tên c.ạ.n b.ã kia cho pháp luật. Án tử à!? Hai cái mạng c.h.ó kia làm sao có thể nguôi ngoai sự mất mát trong lòng người nhà của các nạn nhân chứ!?
Tôi lẻn vào Khương gia, ngày ngày bỏ thuốc có thể khiến họ vô sinh hiếm muộn vào thực phẩm. Sau khi đã chắc chắn tôi mới chuyển sang độc dược.
Vốn dĩ bọn chúng không phá sản là vì tôi muốn cho hai người một chút hy vọng, ra vào bệnh viện, trải quá nỗi đau trên bàn phẫu. Mỗi ngày chống chọi với bệnh tật, sống không bằng c.h.ế.t
Nghĩ đến những việc tích đức mấy mươi năm nay mình làm tôi cười tươi. Một nhóm người mặc áo đen đến bắt chúng đi.
Cuộc vui trả thù nên đến hồi kết rồi?
Chồng tôi cúi người xuống hỏi. ” Em để bọn chúng đi đâu vậy? ”
Tôi mỉm cười, vuốt ve khuôn mắt thanh tú của anh.
Chồng và con là thứ ngoài dự liệu của tôi. Khi mới đến Khương gia, tôi không quá chú ý người hàng xóm tên Tề Ngôn này.
Ấn tưởng duy nhất là ” anh nhà sát vách mỗi khi chạy bộ ngang qua nhà em với cái lớp áo mỏng manh màu trắng sữa ướt át có cơ bụng mlem mlem ngon vcl ! ”
Nhưng không ngờ một ngày như bao ngày tôi bất cẩn để vuột mất dục vọng của mình.
Sáng sớm chim hót líu lo, tôi mặt đực ra nhìn Tề Ngôn đang thẹn thùng kéo chăn để che đi phần dưới của mình.
Anh mắt ướt nhìn tôi. ” Cmn nhà em, lần đầu của tôi! Em chịu trách nghiệm đi! ”