Cô Bao ở ngã tư đường

Chương 31-32


Hiếm khi tôi dọn dẹp phòng, chuẩn bị bốn bộ bát đũa để bốn người dùng cơm.

Bàn ăn của tôi rất nhỏ, để đầy thức ăn và đồ uống lộn xộn.

Rõ ràng, tôi và Bao Nhị vẫn chưa quen cách dùng cơm với hai đứa nhỏ. Ăn bữa cơm chỉ chăm cho hai đứa nhỏ ăn.

Hai đứa nhỏ này há miệng đều gọi tôi là bố, sau khi tôi từ chối nhiều lần cũng vô dụng, cuối cùng đành phải chấp nhận.

Trong thoáng chốc, dường như tôi có một gia đình. Đêm đã khuya, hai nhóc quỷ nằm trên bàn ngáy o o.

Tôi nằm trên giường ngẩn người, Bao Nhị đến gần: “Này, không suy tính một chút à?”

“Suy tính cái gì?”

Bao Nhị mím môi nhìn tôi: “Anh có ghét bỏ tôi không, ba mươi lăm tuổi ly dị còn dẫn theo hai đứa bé?”

Cho dù là nói đùa nhưng tôi vẫn thấy vẻ chờ mong trong mắt cô ấy.

Tôi cười nói: “Tôi biết rất nhiều nữ quỷ, sợ cô ghen.”

Vào lúc này, tôi không thể cho cô ấy bất kỳ ảo tưởng và lưu luyến nào cả, nếu không kiếp sau cô ấy vẫn sẽ tìm tôi.

Tôi suy nghĩ hồi lâu, không biết nói với cô ấy thế nào, đành phải cười khổ một tiếng: “Mọi người chỉ là bèo nước gặp nhau, chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ quên cô, cho nên cô cũng mau quên tôi đi.”

Giờ Tý đã đến, mặc dù ba mẹ con bọn họ có thể thay đổi ngoại hình, nhưng tôi vẫn chuẩn bị cho bọn họ ba bộ quần áo giấy, đưa bọn họ đi đến ngã tư đường Yến Giao.

Thỉnh thoảng nơi này có bóng đen bay tới bay lui, đều là bạn bè đi tới đi lui giữa hai giới âm dương.

Tôi dùng vôi vẽ một vòng tròn ở ven đường, bảo Bao Nhị dẫn con đứng vào trong.

Sau đó châm lửa bắt đầu hoá vàng mã.

Nhóc quỷ nói với tôi: “Bố không đi à?”

Tôi cười sờ đầu thằng bé: “Bố còn phải ở đây kiếm tiền, thanh minh hàng năm mới có thể đốt đồ chơi cho con được!”

Sau đó, tôi sờ đầu nhóc quỷ còn lại: “Sau khi siêu độ, kiếp sau ba người là bào thi sinh ba, đừng ăn quá nhiều, sẽ khiến bụng của mẹ các con rất to.”

Bao Nhị rưng rưng mắt, miệng liên tục lẩm bẩm: “Sau khi tôi đi rồi anh phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng thức đêm xuyên đêm gõ chữ. Thật ra có rất nhiều nhà sản xuất vốn khốn hiểu kịch bản. Anh có sức như vậy không bằng kết giao với bọn họ, anh như vậy khờ quá…”

Tôi liên tục gật đầu.

Tro giấy sắp tàn, bóng của Bao Nhị và hai đứa nhóc quỷ càng lúc càng mờ nhạt. Lúc sắp biến mất, cô ấy nói lời sau cùng: “Sau này ở ven đường có ai hỏi anh chơi không, anh đừng đồng ý đấy!”

Sau khi nói xong lời cuối cùng, cô ấy cũng cảm thấy buồn cười, nén khóc mà cười, hét với tôi: “Bớt xem Anime Nhật Bản, mau tìm người yêu đi!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.