Vừa bước chân vào đại học, anh đã bị đăng lên diễn đàn tỏ tình liên tục, ai cũng muốn làm bạn gái của anh.
Nhưng trong một phòng học trống, anh lại thuần thục gỡ máy trợ thính trên tai cô ra, vân vê nhẹ dái tai cô.
Giả vờ oan ức: “Giang Giang, hôn anh, em sẽ chịu trách nhiệm chứ?”
1.
Lần đầu tiên tôi gặp Cố Dĩ Hà là vào ngày đầu tiên tôi chuyển đến trường khác.
“Cố Dĩ Hà, hãy chăm sóc bạn học mới nhé.” Sau khi tôi giới thiệu bản thân, cô chủ nhiệm nói với Cố Dĩ Hà, người sắp trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Cô giáo không biết rằng đây là điều tôi không muốn nghe nhất. Tôi không cần ai chăm sóc cho mình cả.
Cố Dĩ Hà ngồi ở bên cửa sổ nghe xong lời nói của cô chủ nhiệm, lười biếng ngẩng đầu liếc nhìn tôi, sau đó lại uể oải nằm xuống bàn. Trong đôi mắt đẹp kia không mang theo chút tò mò hay tìm tòi nào cả.
Tôi thở nhẹ rồi cẩn thận bước về phía chiếc ghế trống bên cạnh cậu ấy.
Ngoài dự kiến của tôi, Cố Dĩ Hà thật sự không dành chút quan tâm chiếu cố nào đến tôi. Trong mắt cậu ấy, tôi cũng giống như bao học sinh khác trong lớp.
Điều bị cậu ấy phớt lờ. Điều này khiến tôi vô cùng cảm kích. Một loại cảm kích vì được đối xử như một người bình thường ngày càng củng cố lòng tôi.
Tôi bắt đầu cố gắng nói chuyện với cậu ấy, thảo luận bài tập với cậu ấy, mặc cho cậu ấy không bao giờ nghe.
Cậu ấy hầu như không nói chuyện với tôi. Nhưng tôi nghĩ chúng tôi có thể đã trở thành bạn bè.
Tôi chưa bao giờ có một người bạn và cậu ấy là người đầu tiên.
Cho đến một lần, tôi nhìn thấy cậu ấy đang tựa lưng vào bức tường ngoài trường với điếu thuốc còn dở giữa đầu ngón tay.
Tôi không biết lấy dũng khí từ đâu ra, tôi nắm chặt dây đeo cặp, bước đến gần cậu ấy và nói với cậu ấy bằng phát âm trúc trắc: “Cố Dĩ Hà, hút thuốc, không tốt.”
Cậu ấy nhìn tôi không nói gì, nhưng người đối diện lại cười và bắt chước cách phát âm của tôi: “Anh Hà, hút thuốc, không tốt.”
Nói xong, người đàn ông hít một hơi rồi nhả khói vào mặt tôi.
Tôi bị ho sặc mấy lần, sau khi ho xong nhìn Cố Dĩ Hà, vẻ mặt của cậu ấy trở nên có chút kỳ lạ.
Cậu ấy nói: “Đừng quản việc của tôi.”
Bộ xử lý lời nói của ốc tai điện tử làm cho mọi âm thanh trong tai tôi đều trở nên bén nhọn khó nghe.
Giọng Cố Dĩ Hà khác với những người khác, tôi thích nghe cậu ấy nói. Nhưng cậu ấy hiếm khi nói chuyện với tôi và cũng chưa bao giờ nói những lời không hay với tôi.
Một cảm giác xấu hổ trào ra từ tận đáy lòng, tôi siết chặt quai cặp và bỏ chạy giữa tiếng cười của Cố Dĩ Hà.
Từ đó trở đi, Cố Dĩ Hà đã thay đổi. Cậu ấy thay đổi và các bạn trong lớp cũng vậy. Sự phân biệt đối xử và chế giễu của họ đối với tôi ngày càng gia tăng dưới sự thay đổi của Cố Dĩ Hà. Bởi vì những người được Cố Dĩ Hà đặc biệt đối xử nhất định sẽ trở thành đối tượng được mọi người đặc biệt đối xử.
“Giang Giang, đi mua cho tôi chai nước.” Cố Dĩ Hà trong giờ học đạp lên thanh sắt dưới ghế của tôi, giọng nói dễ nghe lại có ngữ khí khó chịu.
Cậu ấy luôn như vậy, ra lệnh cho tôi làm rất nhiều việc. Cậu ấy cũng sẽ lấy chiếc máy trợ thính giấu trong tóc tôi ra, giống như lấy một món đồ chơi ra khỏi tóc tôi khi nhàm chán.
Cậu ấy không biết rằng chiếc máy này là cả nhà đã cần kiệm dành dụm tiền để mua cho tôi, nếu làm mất thì gia đình tôi cũng không thể gom góp để mua được một chiếc nào nữa.
Là bởi vì cậu ấy không biết nên mới tùy ý như vậy. Chắc là cậu ấy không cố ý.
Mỗi lần như vậy tôi đều thầm giải thích trong lòng thay cho Cố Dĩ Hà.
Nhưng khi tôi đưa nước tôi mua cho Cố Dĩ Hà, cậu ấy nói với tôi: “Tôi không muốn uống nữa”.
Căng tin ở xa lớp học nên tôi phải dành cả buổi để mua cho cậu ấy một chai nước. Nhưng cậu ấy lại nhẹ nhàng nói rằng mình không muốn uống nữa.
Sự tủi thân khiến mũi tôi nhanh chóng đỏ lên, nước mắt tôi chực trào ra trong hốc mắt mấy lần nhưng tôi không để chúng rơi xuống.
“Sao? Chỉ như vậy mà khóc?” Cố Dĩ Hà đưa tay túm dây buộc tóc của tôi ra.
Gió từ cửa sổ lùa vào, lướt qua sợi dây buộc tóc trên ngón trỏ của cậu ấy, rồi hất mái tóc dài vừa xõa xuống của tôi lên.
Lỗ tai tôi lộ ra ở bên ngoài, ốc tai điện tử đang đeo ở đó đã rơi xuống đất.
Cả thế giới im lặng.
Nhìn quanh lớp không biết các bạn học đang nói về điều gì.
Tôi vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt máy lên đeo vào tai. Những giọt nước mắt vừa rồi trong mắt tôi lập tức rơi xuống.
Tiếng chuông tan trường hòa cùng tiếng thì thầm của các bạn cùng lớp được truyền đến não tôi thông qua máy xử lý ngôn ngữ.
Tôi biết tôi sẽ không ở trường này lâu nữa.
Rõ ràng là tôi chỉ muốn học xong cấp 3 thật tốt, tại sao lại luôn không như ý?