Tôi quen cậu ta.
Là nam thần cùng khóa cấp ba với tôi, tên là Giang Xuyên.
Lần nào thi cậu ấy cũng xếp thứ nhất, ảnh còn được dán trên bảng vinh danh của khối, rồi từ đó không ai gỡ xuống được nữa.
Thiên tài học bá, hồi tiểu học đã nhảy lớp hai lần, được trường cấp ba chúng tôi tuyển vào khi chỉ mới tròn mười bốn tuổi.
Kết thúc lớp mười một, cậu ta cũng mới chỉ mười sáu tuổi.
Nhưng chiều cao đã vượt quá một mét tám, đến nỗi mỗi khi chạy trên sân bóng rổ, đám chị gái chúng tôi chỉ biết chen chúc lại thành đám đông chỉ trỏ.
“Da trắng quá, sao phơi nắng không đen nhỉ?”
“Cậu ấy nhấc áo lau mồ hôi kìa!”
“A a a có cơ bụng không nhỉ, muốn lại gần nhìn cho rõ quá!”
Câu cuối cùng là tôi la lên đấy.
Âm lượng không cẩn thận hơi lớn, khiến Giang Xuyên nghe thấy, cậu ấy ngừng động tác nhấc áo, rồi kéo vạt áo xuống thêm một chút.
Nhìn cái dáng vẻ ấy, cứ như sắp nhét áo vào trong quần cho kín đáo vậy.
Thật là giữ kẽ, càng khiến tôi thêm thích.
Nhưng tôi không ngờ, cậu nhóc này không chỉ đẹp trai, mà nhà còn giàu, lại còn sống ở Rose Manor.
“Giang Xuyên, bạn học Giang Xuyên.”
Tôi lặng lẽ rụt tay về, “Thật ra đây là một sự hiểu lầm, tôi đi nhầm, còn tưởng đây là nhà tôi.”
Cậu ấy nhẹ nhàng nhếch môi: “Vậy sao? Chị gái sống ở căn nào?”
“Ờ……”
Ánh mắt Giang Xuyên bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi nhận ra chị, cái người lần trước đứng la hét ầm ĩ bên sân bóng đó, bây giờ theo tôi về đến tận nhà, muốn làm gì?”
“Đây thật sự là một sự hiểu lầm!”
Cậu ta cười nhạo: “Mấy lời này, để lại mà giải thích với cảnh sát đi.”
Còn chưa đợi tôi nghĩ ra lý do, tiếng còi cảnh sát đã vang lên.
Thế là tôi và Giang Xuyên cùng nhau vào đồn.
Dĩ nhiên, vì tôi là vị thành niên, sau khi nghe tôi giải thích, cảnh sát chỉ nghiêm khắc giáo huấn một trận, bảo tôi chăm chỉ học hành, đừng có mơ mộng chuyện viển vông, rồi thả tôi đi.
Tôi đứng trước cửa đồn cảnh sát, cầm chặt chìa khóa trong tay, nhìn Giang Xuyên đang đứng trước mặt.
Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, môi hơi nhếch, ánh mắt đầy giễu cợt: “Đừng có lần sau nữa.”
“Tôi ghét nhất loại con gái đầu óc toàn mấy thứ nhảm nhí như chị.”
Nói xong câu này, cậu ta không thèm liếc tôi thêm một cái, bước lên xe rời đi.
Nhìn cũng đẹp trai đấy.
Tiếc là biết mở miệng.
Tôi quét một chiếc xe đạp công cộng rồi đạp về nhà, phát hiện mẹ tôi đã ăn tối xong.
“Ồ, cái chìa khóa đó hả, là chìa khóa cổng mới của đơn vị mẹ.”
“Địa chỉ? Mẹ bịa ra đấy.”
Nghe xong chuyện tôi vừa trải qua tối nay, bà chỉ vào nồi cháo bí đỏ còn thừa mà cười nhạo tôi.
“Chuyện đó mà cũng tin được? Nhà mình mà có tiền thật, thì bữa tối có ăn kham khổ thế này không?”
Giấc mộng làm phú bà của tôi thế là tan vỡ.
Từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ đặc biệt ngỗ nghịch và bướng bỉnh.
Người khác không cho tôi làm gì, tôi nhất định phải làm.
Ví dụ như cô giáo mầm non nói không được chui qua lan can, tan học tôi liền lao đầu vào, cuối cùng phải gọi đội cứu hỏa 119 đến mới cứu được tôi ra.
Ví dụ như mẹ tôi nói bánh lava cake tôi nướng chưa chín không ăn được, tôi liền một mình ăn hết cả cái, sau đó vào bệnh viện truyền nước suốt ba ngày liền.
Bây giờ Giang Xuyên nói cậu ấy ghét tôi nhất.
Tôi lập tức bừng bừng ý chí chiến đấu, nhất định phải khiến cậu nhóc này thích tôi cho bằng được.