Cô là người hiện đại xuyên tới? Thú vị đó nhưng xin lỗi, ở đây không hoan nghênh cô

Chương 1 + Chương 2


1.

Gần đây, bầu không khí trong Kinh Thành rất sôi nổi, ồn ào và nhộn nhịp hơn thường ngày và có chút hỗn loạn, ngay cả một nữ nhân đã xuất giá thường ngày ở nhà như ta cũng biết điều này.

Tỳ nữ Ngư Kỳ ngồi bên cạnh ta, một tay cầm khung thêu, tay còn lại liên tục đưa kim lên xuống, dựa vào màu sắc chỉ thêu cùng hình dáng chiếc lá đang thêu dở ta có thể đoán được nàng ta đang định thêu hoa sen, nói liên miên về những chuyện phiếm trong thành.

“Phu nhân, người nói xem vì sao ngũ tiểu thư Trịnh gia bỗng nhiên thông suốt, có thể hiểu nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ trước đây nàng vẫn luôn giấu dốt và giả ngu?”

“Tiều Kỳ nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi. Nhưng nàng ta thực sự rất lợi hại a.”

“Tiểu Kỳ hôm nay ra ngoài đi chợ còn nghe thấy giai điệu và lời bài hát lạ lạ từ đám trẻ con, nghe rất vui tai. Tiểu Kỳ hỏi đám trẻ con, bọn chúng nói là nàng ta dạy bọn chúng hát.”

“Phu nhân, tiểu Kỳ hát cho người nghe nha.”

Tiểu Kỳ hào hứng kể lại chuyện sáng nay, đôi mắt nàng lấp lánh háo hức nhìn ta, chờ ta gật đầu để nàng thể hiện. Ta mỉm cười:

“Có lẽ vậy, di nương nàng ta chỉ là một nữ nô tỳ, sau khi sinh nàng ta được lão gia nhà họ Trịnh tìm thấy và công bố nàng ta là ngũ tiểu thư của Trịnh gia, cách không lâu kể từ hôm công bố thì di nương của nàng ta bị hãm hại mà chết. Hiện vẫn chưa tra ra được ai là ngươi hại c.h.ế.t di nương của nàng ta. Vì xuất thân của nàng ta thấp hèn, lại không có di nương nên thường xuyên bị bắt nạt, không hề để nàng ta vào mắt. Nên nàng ta mới không có cơ hội thể hiện tài năng, con giun xéo quá cũng quằn. Chắc hẳn nàng ta không chịu nổi nữa nên mới đứng lên.”

Đương nhiên ta biết là không phải, dù nàng ta giấu dốt cũng không thể giả ngây giả dại được, hôm nay lại trở nên tài trí hơn người, tinh thông mọi chuyện, có lẽ là gặp phải kỳ ngộ gì đó mới như thế, chẳng qua để dỗ dành nha đầu ngốc Ngư Kỳ nên ta mới nói vậy.

Quả nhiên, nghe ta nói vậy muội ấy tin tưởng không chút nghi ngờ, gật đầu nói phải.

Hai chủ tớ chúng ta ở trong phòng tán gẫu việc mọi thứ từ trên trời xuống dưới biển, thời tiết có chút oi bức, hơn nữa huân hương lượn lờ trong phòng, ta cầm quyển sách cảm thấy có chút buồn ngủ.

Đang lúc ta chuẩn bị ngủ thì đột nhiên có tiếng động phát ra từ ngoài phòng, ta không để ý đến nó nhưng lại không thể ngăn cản nguồn âm thanh đó tìm đến ta bởi khỏi cần nhìn ta cũng biết đó là ai.

Tiểu Kỳ khẽ cười, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lui ra ngoài.

Người đàn ông vừa trở về nhà mặc y phục màu đen, đầu đội mão ngọc, mày kiếm mắt sáng, ngọc thụ lâm phong.

Đây là trượng phu của ta, Khương Nghị Thành, là quý tộc mới của đương triều, hiện hắn đang giữ chức Hộ Bộ Thượng Thư Nghị Thành.

“Uyển Nhi, ta về rồi.”

Giọng nói thập phần vui vẻ hào hứng vang lên, giống như một đứa trẻ reo lên khi thấy đồ nó thích

Uyển Nhi là khuê danh của tôi.

Ta rất mệt, mắt của ta nặng trĩu không thể mở được, bỗng cơ thể ta có một thứ gì đó nặng nặng đè lên, khiến ta có chút khó thở. Khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của đối phương ta ra sức đẩy hắn ra nhưng không thể, hiện tại nửa trọng lượng cơ thể hắn đè lên người ta.

Thực sự nặng muốn chết, ta cố nén lại, vòng tay ôm lại hắn, khẽ vỗ nhẹ vào lưng hắn.

Quả nhiên, hắn như đã được trấn an, thả lỏng một chút. Nhưng điều này vẫn chưa thể thoả mãn được hắn, hắn giống như một con ch.ó khổng lồ không ngừng hôn ta.

Cảm giác mềm mại và hơi ẩm ướt rơi xuống hai má và cổ, là nụ hôn tinh tế của Nghị Thành.

“Hôm nay chàng về sớm vậy.”

Ta nhắm mắt lại, nhỏ giọng trò chuyện cùng hắn, cảm giác buồn ngủ đến mức có thể ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Hắn không trả lời ta, chỉ nói:

“Uyển Nhi buồn ngủ à? Nàng bị sao vậy? Nàng mắc bệnh ư?”

Hắn liên tục hỏi thăm ta, giọng điệu vô cùng lo lắng. Tay hắn liên tục sờ vào trán ta để đo nhiệt độ.

“Chàng còn hỏi, không phải vì hôm qua chàng không ngủ à?”

Ta đỏ mặt, dùng hết sức cắn lên vai hắn, nhưng vì quá buồn ngủ nên chỉ có thể cắn nhẹ hai cái liền mệt mỏi buông ra.

Hắn lại cười khà khà rất đắc ý.

“Uyển Nhi vừa xinh đẹp lại mềm mại như thế làm sao ta kiềm chế được?”

Ta “ừ” đáp lại, chỉ biết rằng giọng nói của hắn ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa, chẳng biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào?

2.

Lúc ta tỉnh dậy đã là xế chiều.

Ta còn chưa kịp gọi người vào hầu hạ, thì thấy cửa phòng mở ra, Ngư Kỳ bĩu môi khuôn mặt giận dỗi từ ngoài đi vào. Ta thấy vậy không nhịn được mà trêu:

“Làm sao vậy?”

“Phu nhân thật là, đêm qua người ngủ muộn, buồn ngủ vậy sao không nói với tiểu Kỳ?”

“Sao thế, tiểu Kỳ muốn nghe à?”

Ngư Kỳ là nha hoàn cùng ta lớn lên, thân với ta nhất, làm của hồi môn cùng ta tới phủ Thượng Thư.

“Phu nhân!”

Thấy tiểu Kỳ ấy đỏ mặt, lúc này ta mới cười nhận sai.

“Không nói, không nói nữa, Ngư Kỳ của chúng ta đỏ mặt rồi.”

Tiểu Kỳ “hừ” một tiếng.

Lúc này ta mới nhớ tới chuyện hỏi Nghị Thành ở đâu?

“Cô gia đang ở phòng bếp!” – Tiểu Kỳ cười gian xảo nói tiếp – “Ngài nói muốn làm điểm tâm cho người ăn.”

Thói đời ngày nay, quân tử luôn tránh xa nhà bếp, nhưng Nghị Thành yêu thương cưng chiều ta, đã vì ta mà làm chuyện này vô số lần, khi nghe lời này ta chỉ ngạc nhiên.

Ta thích ăn điểm tâm, nhưng đâu biết Nghị Thành còn có bộ mặt như vậy?

Nhất thời cao hứng, ta đứng dậy bảo Ngư Kỳ thay y phục cho mình, muốn đến phòng bếp xem thành quả.

Ta chuẩn bị rời khỏi phòng để tới bếp lại nghe có người đến báo, nói có một cô nương tự xưng là ngũ tiểu thư Trịnh gia muốn gặp ta.

“Ngũ tiểu thư Trịnh gia? Gặp ta?”

Ta thường nghe về chuyện của ngũ tiểu thư nhưng không ngờ ngũ tiểu thư cũng nghe qua về ta, hôm nay còn đến nhà bái phỏng. Ta tự dưng cảm thấy có điều không lành.

Ta quay sang nhìn Ngư Kỳ thì thấy vẻ mặt phấn khích đầy hóng hớt của nha đầu, liền biết không thể trông cậy vào nha hoàn ngốc này.

Ta đành sai người đi mời ngũ tiểu thư Trịnh gia vào trước, nói ta thay y phục xong sẽ đến ngay lập tức.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.