CÕ LẼ LÀ, VỐN KHÔNG ĐỦ DUYÊN

Chương 1


” Hôm nay anh có đẹp trai không?”

Tôi gập đầu liên tục, biểu thị rằng ‘Có’ . Tôi không thể nói được nữa rồi, có cái gì đó liên tục nghẹn ở cổ họng tôi. Tôi không bị bệnh tim sao mà đau nơi ấy vậy.

” Yêu người khác đi nhé, Anh không xứng đáng”

” 10 năm đó, em có bao nhiêu lần 10 năm chứ”

” Lục Quân Minh à! Tại sao, trăm vạn người lại rơi vào chúng ta chứ”

10 năm bên nhau, vốn tưởng người có tình sẽ về bên nhau, nhung không.

Chính tay tôi phải chúc phúc người tôi yêu và cô dâu của anh.” Hạnh phúc lâu dài, bạc đầu giai lão”

Vô số lần tôi tưởng tượng đến cảnh anh ấy mặc bộ âu phục chú rể, nhưng chưa bao giờ..

CHƯƠNG 1

‘’a.. a… a.. Lục Quân Minh’’ 

 Nhìn thấy anh, tôi không kìm được mà tốt lên thành tiếng. Hòa cùng với sắc trời hoàng hôn bên trời Âu, cảnh những người đi qua tấp nập, tôi vẫn có thể nhận ra anh ngay từ ấy nhìn đầu tiên.

Năm nay là năm thứ chín qua tháng này là tròn 10 năm chúng tôi ở bên nhau rồi, từ hồi 18 tuổi đến giờ. Anh vẫn theo ngày nào,  khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, chân mày đậm rõ nét, đôi mắt hơi hếch lên trên, tôn lên ngũ quan sắc sảo, xinh đẹp, trần đời mỗi người một vẻ nhưng hiếm tìm được ai có ngũ quan dung hòa được như anh.

‘’Sao hôm nay lại đến đón em sớm vậy?’’

‘’ Hôm nay anh được về sớm, nên muốn đợi đón bé yêu của anh’’

‘’ Nhưng anh phải chờ.’’ Mặt tôi xụ ra một chút. Thấy thế anh liền dùng đôi tay thon dài dài của anh véo mặt của tôi và nói:

‘’Không sao với anh được chờ đợi em là một điều hạnh phúc’’

“ Ỏ, sao hôm nay anh ngọt ngào vậy”, Tôi vểnh hai môi tỏi vẻ hơi khinh thường anh, tôi nghĩ anh thấy rồi vì ngay khi nói xong anh đã vòng  tay qua em tôi ôm trọn tôi vào lồng n.g.ự.c anh.

Ôi thật dễ chịu sao, giây phút này tôi cảm thấy thật tuyệt vời.

‘’Hôm nào anh chả ngọt ngào, bộ bé yêu không hiểu anh à?’’

Tôi nhìn anh với ánh mắt đánh giá, mặt anh vẫn giữ một nụ cười thường thường ngày,rồi nói với giọng õng ẹo một chút. 

‘’ Em có cảm giác bị anh lừa ‘’

Tôi nghe thấy tiếng cười khẩy của anh.

‘’ Giờ em mới biết sao?’’

Tôi nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên như vừa mới nhận ra điều đó. 

‘’ Đúng ha,’’

Anh cười rộng rộng hơn nữa nữa và nói:

‘’ Hôm nay ăn gì vậy bé yêu”

Tôi làm vẻ suy nghĩ rồi nhìn anh cười tươi. 

‘’ Gì cũng được ‘’

Anh gật nhẹ đầu, “chậc’’ một tiếng rồi nói:

‘’ Anh cảm thấy đồ ăn ở đây không phong phú phú như trong nước’’

Tôi gật đầu tán thành anh

‘’ Bé yêu dấu của anh ơi! Hay là mình cùng nấu cơm nhé?’’

Mắt tôi mở to với vẻ hơi ngạc nhiên.

‘’ Nhất chí”

“ Siêu thị , allons-y*’’. Nói xong tôi cất bước đi trước.

‘’ Nhanh lên lên anh’’

‘’ Đến ngay thưa công chúa của anh” . Trời ơi người đàn ông này nghe anh nói tôi còn tưởng anh đang cách xa tôi cả một đoạn dài và dùng hết sức bình sinh để chạy đến vậy. Haizzz, có vài bước thôi mà.

(*) allons-y [ tiếng pháp]= let’s go = Đi thôi

Tại siêu thị

Cô gái người pháp tại quầy bán rau nói với tôi khi nhìn thấy Quân Minh đang chăm chú kĩ càng chọn rau:

“‘Il a vraiment la capacité de faire un excellent mari au foyer’’

[Anh ấy thực sự có khả năng làm một người chồng nội trợ tuyệt vời]

‘’ Vraiment’’ Tôi đáp lại cô ấy với ánh mắt ngạc nhiên.

[Thật sao]

‘’Bien sûr, il a l’air si diligent, c’est rare que quelqu’un soit comme ça, tous les hommes asiatiques ne sont-ils pas comme ça’’

[ Tất nhiên rồi, trông cần mẫn thế kia mà. Đàn ông Châu Á đều vậy sao?

Câu hỏi của cô ấy làm tôi ngớ người.Sau đó mỉm cười nói với cô ấy:

‘’Je ne sais pas si tous les hommes asiatiques sont comme ça, mais peut-être que c’est le cas”

[ Có phải tất cả đàn ông châu Á đều như vậy không thì tôi không biết, nhưng anh ấy có lẽ vậy]

Vừa nói tôi vừa nhìn anh rồi cười.

Cô nhân viên nhìn tôi và mỉm cười.

Bống tiếng nói trầm ấm ấy cất lên.

‘’ Xong rồi về thôi không muộn mất’’

‘‘ Ừm’’ 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.