11
Nghe được cái tên đã lâu này, tôi dừng lại một chút.
Khi cha mẹ còn sống, chính là gọi tôi như vậy.
Sau đó họ qua đời, tôi buồn rất lâu, vừa mới được đón đến Lục gia, tôi cẩn thận từng li từng tí cũng không dám nhiều lời.
Đến tối thì trốn trong chăn khóc.
Nhắm mắt lại chính là hình ảnh họ rời khỏi tôi.
Vừa khóc liền bắt đầu phát bệnh.
Lục Dã không biết từ đâu biết được xưng hô này, lúc tôi bệnh luôn thích gọi tôi như vậy.
Bảo tôi uống thuốc, dỗ tôi tiêm, cũng chỉ có hắn khi đó giống như một người anh trai.
Nghĩ đến quá khứ hắn chăm sóc tôi, tôi lặng lẽ nhận lấy ly sữa.
“Lần sau không được như thế nữa.”
Đôi mắt hắn sáng ngời, lập tức thề thốt: “Anh cam đoan sau này sẽ tin tưởng em vô điều kiện.”
Đại khái là biết mình đã chọc tôi tức giận, Lục Dã trở nên càng ân cần.
Ngày hôm sau, vị đại thiếu gia này cũng không tệ.
Dậy sớm gọi tôi xuống giường, còn chu đáo đến mức ngay cả kem đánh răng cũng nặn xong cho tôi.
Chờ tôi rửa mặt xong, hắn lại thần bí ấn tôi ngồi trước gương trang điểm.
“Hôm nay anh buộc tóc cho em.”
Tôi vừa nghe thiếu chút nữa bị hù chết: “Anh uống nhầm thuốc sao?”
Hắn chậc một tiếng: “Em lại không tin anh à? Anh đã học rất lâu……”
Một người đàn ông muốn buộc tóc?
Nghĩ lại tính tình phong lưu của hắn, lại không cảm thấy kỳ lạ.
Không chừng lại là học để chuyên môn đi dỗ con gái vui vẻ.
Tôi tưởng hắn ta nói buộc tóc là buộc tóc đuôi ngựa cao đơn giản.
Lại thấy hắn lấy ra hai cái dây buộc tóc đính ngọc trai nhỏ, bện tóc bên tai tôi thành bím tóc nhỏ.
“Thế nào? Đẹp không?”
Tôi choáng váng, giơ ngón tay cái lên với hắn trong gương.
Không hổ là hắn, vì dỗ dành con gái mà cam lòng học tập nha.
Cũng khó trách hắn rõ ràng là tra nam, nữ sinh thích hắn lại nhiều như vậy.
Là chuyện trên đời, con người chỉ cần tập trung đều có thể làm được.
12
Cuối tuần, Nghiêm Chiêu đến Lục gia tìm tôi.
Lục Dã nhìn thấy hắn, mặt đen lại ba phần: “Đường đường là học thần, không phải ngay cả lời khách sáo cũng nghe không hiểu chứ?”
Nghiêm Chiêu đẩy đẩy kính mắt, chậm rãi nói:
“Bạn học Lục còn không biết sao? Tôi là gia sư mẹ cậu thuê đến phụ đạo cho Trì Noãn, cho đến khi thi đại học kết thúc.”
Lục Dã hiển nhiên không tin, nhưng không đợi hắn phát tác, đúng lúc này mẹ Lục xuống lầu.
Thấy Nghiêm Chiêu, nhiệt tình chào hỏi hắn rồi mời ngồi xuống.
“Mẹ, nhà chúng ta sắp phá sản sao? Mẹ mời gia sư kiểu này…”
Mẹ Lục ghét bỏ nhìn hắn một cái: “Tiểu Nghiêm không giống con, chỉ biết ăn uống vui chơi, kiến thức ba năm trung học nó đã sớm tự học xong.”
Điểm này tôi rõ ràng nhất, kiếp trước tôi cũng đã thấy qua.
Khi tất cả bạn học vùi đầu vào học, Nghiêm Chiêu đã thả lỏng tự học kiến thức đại học.
Hỏi hắn vì sao không nhảy lớp trực tiếp tham gia thi đại học.
Câu trả lời là muốn trải nghiệm cuộc sống trung học.
“Gia sư này con không thích, đổi người khác.” Lục Dã thối mặt nói.
Mẹ Lục tao nhã uống một ngụm cà phê: “Cũng không phải mời cho con, Noãn Noãn thích là được.”
“Con không muốn học thì ra ngoài chơi với bạn xấu của con, đừng ở nhà làm phiền Noãn Noãn học tập.”
“Mẹ, con rốt cuộc có phải là con ruột của mẹ không?”
“Vấn đề này mẹ cũng muốn hỏi, con rốt cuộc có điểm nào giống mẹ với cha con chứ?”
Nhìn Lục Dã kinh ngạc, tôi âm thầm cười trộm.
Chào hỏi mẹ Lục xong liền gọi Nghiêm Chiêu lên thư phòng trên lầu.
Cửa thư phòng mới vừa đóng không lâu Lục Dã đã tới, cũng không biết hắn ta chập dây thần kinh nào, tỏ vẻ hắn ta cũng muốn theo chúng tôi học tập.
Tôi và Nghiêm Chiêu liếc nhau, cho rằng hắn chỉ là nhiệt tình ba phút nên cũng không có để ở trong lòng.
13
Sau khi hắn chen vào giữa tôi và Nghiêm Chiêu, lại định ra một phương pháp học tập.
Tôi có vấn đề không hiểu bảo Nghiêm Chiêu nói với hắn trước, hắn nghe hiểu rồi tự mình nói cho tôi nghe.
Hay nói cách khác: “Như vậy sẽ nắm vững kiến thức hơn.”
Tôi cúi đầu xuống bàn thở dài: “Lục Dã, chờ anh nghe hiểu rồi nói cho em nghe, rau cúc đã nguội rồi.”
“Em xem thường ai? Bổn thiếu gia không phải ngu ngốc, chỉ là không muốn học.”
Sự thật chứng minh Lục Dã không có mạnh miệng, một chút liền hiểu chính là chỉ loại người như hắn.
Nhìn Lục Dã giảng bài với tôi, tôi có loại ảo giác thế giới đảo lộn.
Đầu bị hắn dùng bút gõ xuống: “Anh giảng đề với em, em lại thất thần sao?”
Người vẫn cần cù chăm chỉ học tập, đột nhiên bị một tên cặn bã giáo huấn.
Tôi nhìn Nghiêm Chiêu, có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Hắn ngầm hiểu, trong mắt mỉm cười.
“Em nhìn cái gì vậy? Anh cho em xem đề.”
Lục Dã nghiêng người, một tay chống lên bàn, tầm mắt hoàn toàn bị ngăn cách.
Một tháng trôi qua, những người bạn của hắn đều không gọi hắn ra ngoài.
Hỏi ra chính là muốn ở nhà phụ đạo cho tôi học tập.
Suýt nữa thì đánh rụng răng của bạn hắn.
Thời gian thấm thoát, chớp mắt đã thi tốt nghiệp trung học.
Thành tích của Lục Dã quả thực có thể dùng từ nhảy vọt để hình dung.
Rất khó tưởng tượng, kiếp trước hắn vào đại học A lại cần nhà họ Lục quyên góp đi theo con đường đặc biệt.
14
Không lâu sau khi kết thúc kỳ thi đại học chính là sinh nhật 18 tuổi của tôi.
Nhà họ Lục tổ chức cho tôi một bữa tiệc sinh nhật đơn giản ấm áp.
Mời tới đều là bạn học có quan hệ tương đối tốt với tôi.
Tất cả so với kiếp trước gần như đồng nhất, chỉ là lần này có thêm một Nghiêm Chiêu.
Sau bữa tối tôi tiễn họ ra khỏi cửa.
Nghiêm Chiêu ở phía sau cùng đưa một hộp quà nho nhỏ đến trước mặt tôi.
“Quà sinh nhật, hi vọng cậu thích.”
Tôi vui mừng nhận lấy: “Tôi còn tưởng mấy cuốn sách cậu tặng tôi chính là quà.”
“Hạ thấp tâm lý mong đợi lại đưa ra món quà thật sự, không phải càng ngạc nhiên hơn sao?”
Tôi không khỏi bật cười, kỳ thật sinh nhật lần này hắn chính là bất ngờ lớn nhất.
Chỉ có hắn là ngoài ý muốn.
“Mở ra xem một chút đi, nếu như không thích tôi sẽ tặng cho cậu một phần khác.”
Học thần sẽ tặng quà gì đây? Tôi thực sự tò mò.
Cho đến khi tôi mở hộp quà, gần như cười ra tiếng.
“Cảm thấy không thích sao?”
Tôi mỉm cười lắc đầu: “Không, tôi rất thích, ai lại không thích vàng chứ?”
Nghiêm Chiêu cũng cười: “Có hai cách hình thành nguyên tố vàng, một loại là sự tan vỡ của các ngôi sao lớn trong vũ trụ, còn có một loại là do sự va chạm trong vũ trụ, chúng đan xen vào nhau, tại thời khắc tiếp xúc cuối cùng thì nổ tung, toàn bộ vũ trụ cứ như vậy phát sinh gợn sóng, trong quá trình này sinh ra nguyên tố vàng, mà chuyện như vậy đại khái mười vạn năm mới có một lần, cho nên vàng cũng là hóa thân của thiên hà lãng mạn.”
Tôi cầm sợi dây chuyền thỏ vàng trong lòng bàn tay: “Đây là sự lãng mạn của sinh viên khoa tự nhiên sao?”
“Không, nếu là người khác, tôi sẽ chỉ nói vàng có giá trị.”
Không khí trở nên vi diệu.
“Noãn Noãn, chúng ta cùng thi đại học B đi.”
Tôi nắm sợi dây chuyền trong tay, nghĩ tới Lục Dã, lắc đầu đuổi hắn ta ra khỏi đầu.
Một lúc lâu sau mới nói một câu:
“Được.”
15
Trở lại phòng liền gặp Lục Dã.
“Cậu ta tặng quà cho em thì em vui vẻ, anh tặng quà cho em, em xem cũng lười liếc mắt một cái, rốt cuộc ai đối với em quan trọng hơn?”
Nghĩ đến sáng sớm hôm nay hắn thần bí muốn dẫn tôi đi xem quà tặng tôi, lại bị tôi từ chối, tôi cũng có chút chột dạ.
Bởi vì tôi đã sớm biết hắn muốn tặng cái gì.
Một phòng đầy váy công chúa.
Còn nhớ rõ kiếp trước khi hắn dẫn tôi đi xem, tôi đều choáng váng.
“Lục Dã, anh muốn kinh doanh bán sỉ quần áo sao?”
Hắn có chút thất vọng: “Em không thích sao?”
“Em 18 tuổi, chứ không phải 8 tuổi, đã sớm qua tuổi mộng mơ rồi.”
Cho nên đời này, khi hắn đề nghị tôi đi xem quà, tôi từ chối, từ chối hôm khác lại đi.
“Trì Noãn, có phải em thích cậu ấy không?” Hắn đột nhiên chất vấn kéo suy nghĩ của tôi trở về.
“Không có.”
Trong mắt Lục Dã là sự thâm trầm tôi nhìn không hiểu: “Em nói không có, anh sẽ tin.”
Hắn nhét một cái hộp đen kịt vào tay tôi: “Sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, Trì Noãn.”
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, tôi mở hộp ra.
Bên trong là một chiếc chìa khóa và một địa chỉ.
Sự tò mò thúc đẩy, tôi đột nhiên muốn đi xem.
Nửa giờ sau, tôi đến đó.
Mở cửa căn nhà, giọng mẹ tôi vang lên: “Bảo bối về nhà rồi sao.”
Nước mắt trong nháy mắt rơi xuống, đi vào trong tất cả đều quen thuộc như vậy, cùng ngôi nhà trong trí nhớ giống nhau như đúc.
Hai người máy cao nửa người ngốc nghếch đáng yêu đi tới trước mặt tôi.
Giọng nói quen thuộc của cha truyền đến: “Bảo bối ngoan đã 18 tuổi rồi, sao còn khóc nhè?”
Tôi nín khóc mỉm cười, hai mắt đẫm lệ đi theo họ.
Căn phòng đầy bong bóng và những bức ảnh chụp tôi từ nhỏ đến lớn.
Trên bàn là chiếc bánh chưa thắp nến.