Cơ Thể Tuổi Đôi Mươi

Chương 5


21

Tôi trừng to mắt nhìn hắn: “Anh cũng quay trở về?”

Nhìn thấy hắn gật đầu thừa nhận, ấm ức trong lòng tôi trong nháy mắt tràn ra.

“Nếu anh cũng có ký ức kiếp trước, sao miệng vẫn nói thích em?”

“Thích em chính là không ngừng ở bên ngoài tìm oanh yến sao?”

“Lục Dã, anh làm tôi ghê tởm!”

Lục Dã ôm lấy tôi từ sau lưng, ngăn tôi rời đi, bên tai là tiếng thì thầm nghẹn ngào của hắn:

“Không có người khác, cho tới bây giờ cũng không có, anh yêu từ đầu đến cuối đều chỉ có em. Anh chưa từng chạm qua người khác, những người kia đều là giả.”

“Trước kia anh không hiểu tình cảm của mình đối với em là thích, cho rằng đối với em chính là ham muốn chiếm hữu cũng chỉ bởi vì coi em là em gái, nhưng về sau anh mới hiểu được loại tình cảm này là không giống nhau.”

“Cho nên khi cha bảo chúng ta kết hôn, anh rất vui vẻ, chỉ là rất nhanh anh phát hiện em cũng không thèm để ý anh, không thèm để ý scandal của anh, cũng không thèm để ý anh có về nhà hay không, cho nên anh không dám chạm vào em, anh sợ sự đụng chạm của anh khiến em không chấp nhận được.”

Lục Dã lại nói đến người phụ nữ lúc trước tới cửa khiêu khích tôi.

Hắn căn bản chưa từng chạm qua cô ta, là cô gái kia hạ dược hắn, hắn chỉ là tương kế tựu kế đổi người, để cho cô gái kia gieo gió gặt bão.

Bàn tính thất bại lại thất thân, cô ta thẹn quá hóa giận mới tìm tới tôi, mưu tính châm ngòi quan hệ giữa tôi và hắn.  

Mà tôi lại cho là thật, không có chứng thực với Lục Dã đã đề nghị ly hôn.

“Em cũng không biết, anh ở trong điện thoại nghe được em muốn ly hôn với anh, trong lòng như tan nát.”

“Noãn Noãn, nếu chúng ta có cơ hội làm lại lần nữa, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?”

22

Tôi không trả lời Lục Dã, bởi vì tôi không dám thử lại lần nữa.

Những ngày sau đó tôi vẫn trốn Lục Dã.

Cái trốn này liền trốn đến tận khai giảng.

Trong trường đại học này, người duy nhất tôi biết chính là Lục Dã và Nghiêm Chiêu.

Bởi vì trốn Lục Dã, cho nên tiếp xúc nhiều hơn một chút chính là Nghiêm Chiêu.

Chỉ là Nghiêm Chiêu cũng bận nhiều việc, vừa nhập học chính là chiếc bánh thơm ngon trong mắt giáo sư, không ít lần kéo hắn đi làm việc.

Mặc dù chúng tôi vất vả lắm mới có thời gian hẹn nhau, phía sau cũng sẽ đi theo Lục Dã.

Giống như đuổi sâu bọ cũng đuổi không đi, còn làm bộ dáng chó con tan nát cõi lòng nhìn tôi, giống như tôi là kẻ phụ lòng.

Hôm nay, Nghiêm Chiêu đề nghị đi xem phim, tôi gật đầu đồng ý.

Chỉ là nhìn thấy phim Nghiêm Chiêu chọn, hứng thú của tôi liền mất đi hơn phân nửa.

Đó là một bộ phim khoa học viễn tưởng về vũ trụ bên ngoài, tôi đã xem qua đánh giá liên quan, nói tóm lại chính là hơi khó hiểu.

Nhưng Nghiêm Chiêu rất có hứng thú, tôi cũng không muốn làm mất hứng.

Trong rạp chiếu phim, tôi buồn ngủ, giữa chừng tôi đi toilet.

Vừa ra khỏi toilet đã bị người ta kéo đến một góc khuất ôm chặt lấy.  

Tôi sợ tới mức giãy dụa, cằm bị nâng lên hôn, mang theo lệ khí cùng đấu đá lung tung, hôn đến không hề có kết cấu.

“Noãn Noãn, em là của anh, em rõ ràng là của anh.”

Tôi vừa sợ vừa giận, lại lo lắng sẽ bị người ta phát hiện.

Cắn mạnh môi lưỡi hắn, hắn mới buông tôi ra.

“Lục Dã, anh nổi điên cái gì?”

Hắn ôm tôi, vùi đầu vào cổ tôi, thanh âm khàn khàn: “Anh chỉ ghen tị với cậu ta, ghen tị đến phát điên.”

“Noãn Noãn, em động lòng thương anh có được không? Để anh ôm một lát.”

Cái ôm này của Lục Dã là đến khi bộ phim kết thúc.

Cho đến khi Nghiêm Chiêu gọi điện thoại tới, tôi đẩy đẩy Lục Dã: “Buông em ra, Nghiêm Chiêu đang tìm em.”

Tôi mới vừa đi được vài bước, lại bị một tay Lục Dã kéo trở về, cổ đau nhức, hắn ta vừa mút vừa cắn, cho đến khi để lại một vết đỏ mập mờ.

“Lục Dã!” Tôi ôm cổ tức đến đỏ cả mắt.

“Noãn Noãn, bảo cậu ta tự về đi.”

23

Tháng mười, sinh nhật Lục Dã.

Tôi còn đang do dự có nên đi cùng hắn hay không, điện thoại của hắn gọi tới trước.

Đầu dây bên kia, tiếng ho khan vang lên: “Noãn Noãn, anh rất khó chịu, em đến thăm anh một chút được không?”

Mười phút sau, tôi đến căn hộ của hắn.  

Nơi này vốn là cha Lục mua cho chúng tôi ở chung.

Chỉ là lúc trước tôi muốn tránh Lục Dã, trực tiếp ở bên ngoài.

Ấn chuông cửa, không có phản ứng, tôi lại gọi điện thoại cho hắn, kết quả không ai nhận.

Sợ hắn xảy ra chuyện, tôi trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa.

Đập vào mắt chính là Lục Dã trần truồng chỉ mặc quần con.

Tóc hơi ẩm ướt còn đang nhỏ nước, bọt nước theo khuôn mặt anh tuấn rơi vào xương quai xanh cùng lồng ngực gợi cảm.

Tôi cố gắng dời mắt: “Ấn chuông cửa thì anh không mở cửa, sợ anh xảy ra chuyện nên em mới tự vào.”

“Noãn Noãn đang lo lắng cho anh sao?”

Tôi nghẹn họng: “Hình như anh bệnh cũng không nghiêm trọng lắm, vậy em đi đây.”

“Đừng đi! Mừng sinh nhật với anh có được không? Anh không muốn lẻ loi một mình.”

Mềm lòng, tôi ở lại.

Tiệc sinh nhật của hắn chính là một bữa tối dưới ánh nến, tất cả đều là hắn tự mình làm.

Rượu trái cây hắn chuẩn bị uống rất ngon, chỉ là có tác dụng chậm.

Áo sơ mi màu đen của hắn có vài cái cúc áo không cài, làn da dưới ánh nến phát ra ánh sáng mê người.

“Bảo bối, đẹp không? Có muốn sờ một chút không?”

Thấy tôi không nói lời nào, hắn lại nói: “Nói cho anh biết suy nghĩ chân thật của em, anh sẽ cho em sờ.”

“Đẹp, muốn sờ.”

Hắn cười như một con yêu tinh, mang theo tay tôi thò vào cổ áo hắn trượt trên ngực.  

“Bảo bối, em thích anh đúng không?” Môi hắn dán vào lỗ tai tôi, nói ra những lời mê hoặc.

Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, hơi thở ấm áp quấn quýt, mập mờ mà nóng rực.

“Muốn hôn anh sao? Nói thích anh.”

Tôi cũng không mở miệng, mà trực tiếp hôn lên môi hắn.

Khoảnh khắc tiếp theo quyền chủ động bị cướp đi, tiếng hôn môi cùng tiếng thở hổn hển phóng đại trong bóng đêm yên tĩnh.

Khoảng thời gian thở dốc, là Lục Dã nói nhỏ: “Bảo bối thật giảo hoạt.”

24

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy từ trong tiếng kêu sợ hãi.

Mở mắt ra là gương mặt sợ hãi của mẹ Lục.

“Lục Dã! Mẹ đây muốn đánh gãy chân con! Noãn Noãn mới bao nhiêu tuổi mà con đã đưa con bé lên giường!”

Vài phút sau, trong phòng khách, Lục Dã trần truồng quỳ trên mặt đất.

Một thân dấu vết mập mờ kia của hắn, tôi hận không thể tìm một cái khe chui vào.

Tối qua tôi đã làm gì hắn ta? Tôi quá hung dữ sao?

Tôi ôm gối che hơn nửa khuôn mặt, nghe mẹ Lục mắng hắn.

Kỳ thật trên người tôi cũng không có cảm giác gì, Lục Dã hẳn là không bắt nạt tôi, là tôi bắt nạt hắn mới đúng.

Nhìn qua vết trói trên cổ tay hắn, ngón chân tôi cào đất, mảnh vụn mơ hồ chắp vá.

Dưới ánh đèn mông lung, tôi ngồi lên người hắn, Lục Dã cười đến câu hồn, hắn nhét cà vạt vào tay tôi dụ dỗ nói:

“Bảo bối, nói yêu anh, cả người anh đều là của em, em muốn làm gì cũng được.”

“Nếu em sợ yêu anh mà không có cảm giác an toàn, thì trói anh lại, nhốt lại, để cho em chỉ có thể nhìn thấy anh.”

“Bảo bối, nói yêu anh.”

Giống như bị ma quỷ dụ dỗ, tôi nói ra câu kia: “Em yêu anh”.

Hắn thực hiện được mà vùi đầu vào cổ tôi cười nhẹ: “Bảo bối, anh cũng yêu em, bây giờ là thời gian nhận thưởng.”

Trong đầu tràn đầy hình ảnh kia, tôi hối hận đến cắn chặt gối.

Giọng mẹ Lục gọi tôi kéo suy nghĩ của tôi trở lại: “Noãn Noãn, con yên tâm, Lục Dã nhất định sẽ có trách nhiệm với con.”

“Chúng ta đính hôn trước, tốt nghiệp liền kết hôn, thế nào?”

“Con không cần anh ấy chịu trách nhiệm.”

Lục Dã nóng nảy: “Vậy em phải chịu trách nhiệm với anh!”

“Thân thể trong sạch của anh bị em chà đạp thành như vậy, cũng đã có bóng ma tâm lý, anh với người khác đều không được nữa, em phải chịu trách nhiệm.”

“Vậy anh có muốn thử đàn ông không?” Tôi nhỏ giọng nói thầm.

“Trì Noãn!”

25

Sau đó, Lục Dã bắt đầu con đường oán phu dài đến một năm.

Luôn tự mình đưa tới cửa, sau đó lại hỏi tôi đòi danh phận, không lấy được danh phận liền đi khắp nơi nói mình bị tra nữ lừa thân lừa tình.

Quả thực là thương tâm muốn rơi nước mắt.

Có đôi khi hắn phát điên liền mua các loại khóa đưa cho tôi.  

“Em nhốt anh lại, yêu anh có được không, anh thật sự toàn tâm toàn ý đều là của em, rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới bằng lòng tin anh?”

Tôi là người tiết kiệm.

Hắn mua tôi đây không thử thì cũng thật lãng phí.

Chờ thật sự nhốt hắn lại, hắn cũng không nổi điên: “Bảo bối, anh biết em yêu anh mà.”

Chỉ là trạng thái như vậy duy trì cũng không lâu dài.

Nghiêm Chiêu từ nước ngoài làm trao đổi sinh trở về, hắn lại bắt đầu phát điên.

“Bảo bối, anh đi xăm hình, toàn thân anh xăm lên tên của em, để cho tất cả mọi người biết anh là của em có được hay không?”

Mí mắt tôi giật giật, suy nghĩ một chút ngón chân lại bắt đầu cào đất.

Nắm lấy tay hắn, tôi đeo nhẫn vào ngón áp út của hắn: “Của em được chưa.”

Lục Dã trực tiếp khóc thành tiếng: “Con mẹ nó, cuối cùng anh cũng có danh phận rồi.”

“Anh cam đoan sau này bên cạnh trừ em ra, ngay cả một con muỗi cái cũng không có.”

Ngày Nghiêm Chiêu hẹn tôi ăn cơm, Lục Dã không mời mà tự đi.

Cả người đối với Nghiêm Chiêu vô cùng thân thiện, chỉ là trong lúc nói chuyện luôn không ngừng xoay chiếc nhẫn trên tay.

Sau khi ăn xong, Nghiêm Chiêu lại tặng tôi một sợi dây chuyền làm từ thiên thạch.

“Noãn Noãn, mỗi một thiên thạch đều giống như ánh sao xa xưa, là biểu tượng của thời gian lưu chuyển, nó chứng kiến vũ trụ chuyển đổi, ghi lại ngàn năm, anh hy vọng nó cũng có thể chứng kiến thời gian tương lai của chúng ta.”

“Noãn Noãn, chúng ta ở bên nhau đi.”

Lục Dã nhét vòng cổ vào tay Nghiêm Chiêu: “Bạn học Nghiêm, cậu vẫn nên ở cùng một chỗ với ngôi sao vũ trụ của cậu đi, Trì Noãn là của tôi.”

Một giây sau, tôi trực tiếp bị Lục Dã kéo đi.

Trên giường, Lục Dã vừa hôn môi vừa cởi quần áo của tôi dụ dỗ:

“Bảo bối, có muốn thử xem cơ thể hai mươi tuổi của chồng không? Nhất định sẽ làm em vui vẻ.”

Niềm vui này kéo dài đến sáng hôm sau.

Hắn một tay ôm eo tôi, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai tôi: “Bảo bối, eo của em thật nhỏ.”

“Em không cần…… Anh cút ngay.” Tôi khóc gào.

“Ngoan, thương anh đi, anh đợi từ kiếp trước đến bây giờ.”

Niềm vui không kiềm chế của Lục Dã chọc giận tôi.

Sau đó, tôi khóa hắn lại: “Anh vẫn là tiếp tục đợi đi.”

(Hết)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.