01.
Ông chủ của tôi, thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh là Dục Cảnh Nam.
Lúc này, anh ta đang ngồi đối diện tôi, quan sát tôi thật kỹ.
Mới một tiếng trước, Triệu tiểu thư lại đến tìm anh ta.
Còn ôm một bó hoa hồng to, hét lớn: “Cảnh Nam, anh ra đây, em đến thăm anh đây.”
Chỉ có tiểu thư của giới thượng lưu Bắc Kinh mới có thể theo đuổi thái tử gia rầm rộ như vậy.
Vị Triệu tiểu thư này, cộng thêm Tiền tiểu thư, đều là bạn thanh mai trúc mã của thái tử gia.
Vài gia đình đều là cộng đồng lợi ích.
Vì vậy, mấy cô tiểu thư này theo đuổi thái tử gia giống như quấy rối tình dục vậy.
Lúc đầu, tôi còn xem như trò vui.
Sau đó, tôi thấy nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất công việc của tôi, tôi thực sự hy vọng họ có thể ra ngoài công ty để theo đuổi anh ta.
Nhưng hôm nay cô Triệu vừa đến.
Điện thoại nội bộ của tôi đã reo lên.
Không còn cách nào khác, vì tôi là thư ký phụ trách sàng lọc những người mà thái tử gia muốn gặp.
Giọng anh ta rất lạnh lùng: “Đừng để cô ta vào. Đuổi đi.”
02.
Giọng nói không thể che giấu được sự bực bội.
Cũng phải thôi, chủ yếu là cô Triệu cao 1m70, nặng 180 cân, ngay cả thái tử gia cũng khó mà chịu nổi.
Khi tôi đi ngăn cản, cô Triệu rất vô lễ: “Tôi là bà chủ tương lai của cô, cô dám cản tôi sao?”
Tôi vẫn giữ nụ cười lịch sự, vẫn câu nói đó: “Ông chủ không có ở công ty, xin cô sau này hãy hẹn trước với ông chủ rồi hãy đến.”
Sau đó, cô ta không để ý đến tôi, đẩy tôi ra, chuẩn bị xông vào.
Tôi thở dài, dùng một chút khéo léo, ấn cô ta vào tường, gọi bảo vệ đưa cô ta đi.
Tôi rất nghiêm túc gọi đội trưởng bảo vệ đến, nghiêm khắc khiển trách: “Sau này nếu các anh còn để người không có hẹn vào nữa thì cũng đừng đi làm nữa!”
Nếu không phải vì họ phòng thủ tiền tuyến không tốt thì làm sao cần tôi, tuyến phòng thủ cuối cùng này, phải đi đắc tội với người khác?
Đội trưởng bảo vệ sợ hãi, xin lỗi tôi nửa ngày mới đi.
Tôi vừa quay đầu lại, đã thấy thái tử gia đang nhìn tôi với vẻ suy tư.
03.
Một giờ sau, anh ta gọi tôi vào phòng làm việc của anh ta. ==Ủng hộ bản dịch tại Metruyen.net.vn==
Ánh mắt anh ta sâu thẳm, hoàn toàn không thể nhìn ra có phải là muốn thăng chức cho tôi hay không.
Bây giờ tôi là cấp thấp nhất trong ban thư ký, trước đây tôi được điều từ phòng quan hệ công chúng (PR) sang.
Anh ta xoa cằm, nói: “Cô đuổi phụ nữ rất có dáng vẻ.”
Tôi cười khiêm tốn: “Có thể giúp ông chủ chia sẻ nỗi lo, đó là vinh hạnh của tôi.”
Anh ta nói: “Cô có cách nào để những người đó đừng làm phiền tôi nữa không?”
Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi.
“Ông chủ, tôi có cách. Nhưng đây không còn là công việc của công ty nữa và nó cũng rất khó giải quyết, nếu anh cần, tôi có thể lập riêng cho anh một bộ kế hoạch.”
Anh ta trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chỉ cần không để mấy người đó làm phiền tôi nữa, sau khi thành công, tôi sẽ thưởng riêng cho cô 10 triệu.”
Tôi bình tĩnh nói: “Nếu chỉ giải quyết được một hoặc hai người thì sao?”
“Thì tính theo đơn giá. Giải quyết một người, tôi sẽ trả cho cô 2,5 triệu.”
“Không vấn đề gì, ông chủ nhưng có thể tôi cần phải giả làm bạn gái của anh, như vậy mới có lập trường để đấu với họ, anh không có ý kiến gì chứ?”
Anh ta cười một cái: “Không có. Cần tôi phối hợp gì, cô cứ nói.”
04.
Chúng tôi đã đạt được sự hợp tác vui vẻ.
Tôi tận dụng thời gian nghỉ trưa, in một bản hợp đồng rồi đưa cho anh ta ký.
Anh ta nhướng mày: “Cô còn lo tôi quỵt nợ sao?”
“Trước tiểu nhân, sau quân tử, đây là anh dạy cho chúng tôi mà.”
Anh ta ký tên, nói với tôi: “Tối mai có một bữa tiệc tối, Triệu Viên Viên sẽ đến, cô chuẩn bị đi.”
Tôi suy nghĩ cả một tiếng đồng hồ.
Sáng hôm sau.
Tôi với cái bụng bầu bốn tháng xuất hiện ở công ty.
Thái tử gia đi ngang qua chỗ tôi ngồi, liếc nhìn mà giật cả mình: “Cô làm sao thế? Một đêm mà bụng to thế này, mọc cái gì thế?”
Tôi bưng cà phê của anh ta, đi theo anh ta vào phòng làm việc, nói với anh ta: “Ông chủ, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi thấy mình cần một đạo cụ, như vậy sẽ thắng lớn hơn.”
Tôi lấy cái gối buộc trên bụng ra, nghiêm túc nói với anh ta: “Còn quả bóng này, chính là con của chúng ta!”
Anh ta hoảng hồn, vội vẫy tay, bảo tôi ra ngoài ngay.
Tôi lại nhét bụng vào, đi ra ngoài.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
05.
Buổi tối, tôi mặc một chiếc váy trắng kín đáo, đeo một sợi dây chuyền ngọc trai đơn giản, cùng anh ta tham dự tiệc tối.
Chúng tôi vừa đến đã thấy Triệu Viên Viên đang ngồi chồm hổm ở cửa.
Cô ta vừa nhìn thấy thái tử gia, mắt liền sáng lên, vội vàng chạy đến.
“Cảnh Nam, em đợi anh lâu lắm rồi, hôm qua đến tìm anh, thư ký của anh không cho em vào!”
Tôi đứng trước mặt thái tử gia: “Cảnh Nam bây giờ là bạn trai của tôi, cô Triệu, xin cô tự trọng.”
Cô ta mới để ý đến tôi, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi, nước mắt trào ra.
Nếu không phải vì mỡ trên mặt làm mắt cô ấy nheo lại thành một đường ngang thì tôi đã thấy cô ấy đáng thương rồi.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô ta đã lau nước mắt: “Cô là bạn gái anh ấy thì liên quan gì?”
Cô ta không để ý đến tôi, nói với thái tử gia: “Cảnh Nam, em không quan tâm anh ở bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ cần sau khi chúng ta kết hôn, anh nhớ về nhà là được.”
Tôi kinh ngạc.
Xem ra tiền này không dễ kiếm.
06.
Tôi lập tức tiến lên, đẩy cô ta một cái: “Cô đừng có bám lấy nữa, cô không ngại, nhưng tôi và Cảnh Nam thì ngại nha, anh ấy đã nói rồi, cả đời này, anh ấy chỉ có mình tôi thôi!”
Tôi hung dữ nói: “Anh ấy không yêu cô, cô có thể đừng làm phiền nữa không.”
Thái tử gia ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, tôi thực sự không thích cô.”
Nói rồi, anh ta còn khoác tay lên eo tôi, tỏ vẻ rất thân mật.
“Em sẽ không từ bỏ đâu, có chí thì nên, chỉ cần em cứ thích anh, nhất định anh sẽ bị em cảm động.”
Triệu Viên Viên kiên trì.
Tôi liếc nhìn thái tử gia, trên mặt anh ta toàn là vẻ không kiên nhẫn và bất lực.
Trời ơi, sao người này không hiểu tiếng người vậy.
“Tôi đã có thai rồi, cô lấy gì để tranh với tôi?!”
Tôi chỉ còn cách tung đòn sát thủ.
Cô ta nhìn bụng tôi, trong mắt toàn là đau đớn nhưng cô ta nói: “Cô có thể sinh nó ra, sau này tôi sẽ nuôi nó như con đẻ, cô không thể gả vào nhà họ Dục, còn tôi thì có thể.”
Cô ta lại nói: “Tôi còn có thể bồi thường cho cô một trăm triệu, nếu cô thấy không đủ, chúng ta có thể thương lượng giá cả.”
Tôi từ từ buông tay thái tử gia ra.
Loại bà chủ này, tôi chịu thua.
Nhưng thái tử gia lại ho một tiếng.
Tôi lập tức khinh thường hừ một tiếng: “Chưa từng thấy ai trơ trẽn như vậy. Cảnh Nam, chúng ta đi thôi.”
07.
Trong tiệc tối, Triệu Viên Viên cứ nhìn chằm chằm chúng tôi.
Để thể hiện sự thân mật, tôi chỉ còn cách liếc mắt đưa tình với thái tử gia.
Tôi còn đút anh ta ăn bánh ngọt, nũng nịu nói rằng mắt cá chân mình đau, bảo anh ta xoa bóp cho mình.
Anh ta đều làm theo.
Nhưng Triệu Viên Viên vẫn cứ bám theo anh ta.
Tôi không khỏi khâm phục thái tử gia.
Một người theo đuổi kiên trì như vậy, mà anh ta lại có thể nhẫn nhịn lâu như vậy.
Cuối cùng tiệc tối cũng kết thúc, chúng tôi vừa lên xe, tài xế đã bị người kéo ra khỏi ghế lái.
Tôi nhìn, hóa ra lại là Triệu Viên Viên.
Cô ta quay đầu nói với chúng tôi: “Tôi đưa hai người về!”
Cái vẻ hung hăng đó, tôi thực sự rất sợ.
Nhưng xe đã kêu cạch một tiếng, bị khóa chặt.
Thái tử gia rất tức giận, gọi điện cho tài xế: “Anh bị đuổi việc rồi!”
Tôi rùng mình, đây chính là hậu quả của việc không hoàn thành nhiệm vụ.
Tay lái của Triệu Viên Viên vẫn rất tốt.
08.
Tôi co rúm ở phía sau, không dám nói gì.
Nhưng thái tử gia cứ ra hiệu bảo tôi làm gì đó.
Nhưng tôi vẫn không động đậy, chuyên tâm trang điểm.
Đùa à, tôi không muốn kích thích tài xế đâu.
Sau đó, thái tử gia kéo phắt tôi lại, ngồi lên đùi anh ta!
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, chỉ còn cách phối hợp: “Anh thật hư, đường có tí xíu mà đã không nhịn được rồi, cẩn thận làm đau bảo bảo, em sẽ không tha cho anh đâu.”
Anh ta khẽ nói: “Bảo bảo, là do em thơm quá. Một khắc anh cũng không muốn rời xa em.”
Nói xong, chúng tôi cùng rùng mình một cái.
Chiếc Maybach lên cầu vượt.
Mưa cũng bắt đầu rơi.
Tôi lập tức không muốn diễn nữa.
Nhưng lần này Triệu Viên Viên lại khóc nức nở: “Em thích anh như vậy, tại sao anh không thích em! Trước kia, rõ ràng là anh nói, anh sẽ làm bạn với em, không để người khác cười nhạo em, bắt nạt em!”
Cuối cùng thái tử gia cũng buông tôi ra, tôi vội vàng lăn sang một bên.
Anh ta nói: “Đó là vì chúng ta là bạn mà, bạn bè thì không nhất thiết phải trở thành người yêu.”
“Chúng ta kết hôn rồi, cũng có thể làm bạn mà, mối quan hệ vợ chồng tốt nhất, chính là mối quan hệ bạn bè.”
09.
“Anh chỉ kết hôn với người anh thích, anh rất thích Chu Tĩnh, bây giờ cô ấy còn có con của anh, cho nên anh chỉ kết hôn với cô ấy.”
“Anh lừa em! Anh có phải cũng giống như những người khác, chê em béo không!” Triệu Viên Viên tức giận nói, xe chạy rất nhanh: “Em thích anh lâu như vậy, cái gì cũng không có, bây giờ anh còn muốn bỏ rơi em! Có phải em phải chết, anh mới có thể nhớ đến những điều tốt đẹp của em không!”
Thái tử gia cũng hơi ngơ ngác.
Nhưng anh ta vẫn kiên trì nói: “Anh thực sự không thấy em mất mát cái gì cả, em nói thế nào cũng được, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
“Vậy thì hôm nay chúng ta cùng chết đi!” Sau đó Triệu Viên Viên lại nhìn tôi qua kính chiếu hậu, nói với tôi: “Đưa cô ta đi cùng!”
Vài giây đó, thực sự là vài giây dài đằng đẵng.
Mấy giây qua đi, tôi bắt đầu tự tát vào mặt mình: “Cô Triệu, cô đừng tức giận nữa, đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, ông chủ bị tôi mê hoặc, cô đừng chấp nhặt với anh ta, hay là cô thả tôi xuống trước đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc hai người cùng chết!”
10.
Tôi vẫn đang tự tát mình thì xe đã xuống khỏi cầu vượt, dừng lại bên đường.
Tiếng Triệu Viên Viên kinh ngạc vang lên: “Thật không?”
Cô ta lại nhìn thái tử gia: “Anh xem, cô ta tham sống sợ chết như vậy, căn bản không xứng đứng bên cạnh anh.”
Cửa xe mở ra, tôi vội vàng lăn ra ngoài.
Má ơi, nôn khan hai tiếng, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại.
Thái tử gia ở bên cạnh nhìn tôi lạnh lùng, nói với Triệu Viên Viên: “Tôi biết cô ấy có rất nhiều khuyết điểm, cũng không phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của tôi nhưng tiêu chuẩn là dành cho những người không yêu, ngược lại tôi lại thấy khuyết điểm của cô ấy khiến cô ấy chân thực và đáng yêu hơn.”
Tôi lập tức nhào vào lòng anh ta: “Em là để bảo vệ con của chúng ta mà!”
Anh ta khẽ nói bên tai tôi: “Con của em sắp bị đè bẹp rồi.”
Tôi vội vàng buông lỏng anh ta ra một chút xíu.