1.
Bố mẹ tôi kết hôn vì lợi ích thương nghiệp.
Ngày thường hai người tỏ ra rất tình tứ, ngọt ngào với nhau, cách bố nhìn mẹ cũng vô cùng si tình, chuẩn một người chồng “đội vợ lên đầu trường sinh bất tử”.
Tôi có lý do để nghi ngờ rằng họ mới là tình yêu đích thực, còn tôi chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Nếu nói bố ngoại tình, dù thế nào tôi cũng sẽ không tin.
Bạch Ngũ ánh mắt trong suốt, không có một tia nhu nhược nào, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh:
“Chào chị, em là Bạch Ngũ.”
Ồ, không phải Bạch Liên sao?
Bạch Ngũ mặc áo sơ mi sáng màu, quần jean xanh đậm, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên tay cầm vali, khuôn mặt xinh đẹp, rất giống bố tôi.
Nhưng thì sao chứ? Tôi khịt mũi trong lòng.
Làm gì có đứa con hợp pháp nào lại thân thiết hòa hảo với con ngoài giá thú như chị em ruột trong gia đình được chứ?
Tôi kìm nén cơn tức giận, lạnh lùng nói:
“Tôi không có em gái.”
Tôi ngước nhìn bố: “Mẹ có biết chuyện này không? Có biết bố ngoại tình không? Lại còn mang về nhà một đứa con rơi con rớt ở đâu ra nữa?”
Bố mấp máy môi, khàn giọng nói:
“Yên nhi, không phải ngoại tình … mẹ con vẫn luôn biết sự tồn tại của Bạch Ngũ.”
Tôi nghi hoặc nhìn bọn họ.
Cái quái gì vậy? Con rơi cũng lớn như vậy rồi mà còn bảo là không ngoại tình?
Mẹ vẫn luôn biết sao? Thế chắc tôi là người duy nhất trong cái nhà này không biết gì à?
Bạch Ngũ nhìn thẳng vào mắt tôi, nhỏ giọng nói:
“Chị, em lớn hơn chị ba tuổi.”
Tôi trực tiếp tức giận đến hộc m.áu.
2.
Buổi tối, mẹ về nhà.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhạt, đôi mắt điềm tĩnh không một gợn sóng của bà như chứa đựng một đại dương sâu thẳm.
Chỉ riêng về ngoại hình và khí chất, bà đã giống hệt nữ chính trong tiểu thuyết.
Còn bố tôi,
Một người đàn ông cao to đẹp trai, hào hoa phong nhã, giàu có.
Ngồi quỳ nghiêm chỉnh trên bàn phím, không dám nhúc nhích.
Trên bàn ăn bày đầy những món ăn nóng hổi do bố tôi nấu.
Thấy mẹ tôi về, đôi mắt u ám của ông bỗng sáng lên, nịnh nọt gọi một tiếng: “Vợ ơi, anh…”
Mẹ tôi thậm chí còn không thèm nhìn ông, thản nhiên thay giày, khi đi ngang qua ông, bà lạnh lùng nói một câu: “Tiếp tục quỳ đi.”
Bố tôi cúi gằm đầu, trông như một chú chó golden khổng lồ đáng thương.
Bạch Ngữ nhướng mày: “Đây chính là địa vị trong gia đình mà người ta vẫn đồn đại sao?”
Tôi kiêu ngạo quay đầu sang một bên, không muốn thừa nhận người chị này: “Đây là chuyện gia đình chúng tôi. Trong nhà này, mẹ tôi mới là chủ, cô đừng hòng làm trò gì.”
Bạch Ngữ không trả lời tôi, thấy mẹ tôi, cô ta đứng dậy khỏi ghế sofa, gọi một tiếng: “Dì.”
Mẹ tôi gật đầu với cô ta, không lạnh nhạt cũng không nồng nhiệt: “Hai đứa ăn cơm trước đi, ăn xong rồi tính sổ với bố hai đứa.”
Tôi đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Trước khi bố tôi và mẹ tôi kết hôn, bố tôi là một công tử đào hoa nổi tiếng ở đế đô, chỉ cần hai bên vừa mắt và đồng ý là có thể vào khách sạn hú hí.
Cho đến khi gặp mẹ tôi, trái tim hoang dã của bố tôi mới chịu thuần phục.
Từ đó về sau, ông khóa chặt trái tim với tất cả những người phụ nữ khác ngoài mẹ tôi, hai người kết hôn nửa năm sau thì sinh ra tôi.
Vì vậy, bố tôi thực sự không ngoại tình sau khi kết hôn.
Còn Bạch Ngữ, là sản phẩm của thời tuổi trẻ phong lưu của ông.
Nhưng nói cho cùng, chuyện này vẫn là lỗi của bố tôi!
Ai bảo hồi trẻ ông không biết kiềm chế, đi gieo giống khắp nơi?
Bây giờ gặp quả báo rồi chứ?