Lúc một nhà ba người bọn tôi đi dạo trung tâm thương mại, con gái tôi đột nhiên nói: “Mẹ ngủ với nhiều chú lắm bố ạ.”
Chồng tôi vừa nghe, mặt biến sắc, hắn ra tay đánh tôi ngay giữa đường.
Tôi bị đánh đến nỗi phải nhập viện vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Mà lúc tui đang vật lộn với sự sống thì thằng ch.ó chồng tôi dẫn con giáp thứ 13 đến tháo ống dưỡng khí của tôi.
Chưa đến hai ngày, tôi ôm hận ch.ết không nhắm mắt.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại cái ngày ra ngoài đi dạo hôm đó.
Lúc này đây, tôi muốn hắn phải ch.ết rục trong t.ù!
1, Tôi được sống lại, sống cái cái buổi sáng mà một nhà ba người chúng tôi ra ngoài đi dạo phố!
Tôi bóp cái đầu hơi nhức.
Từng hình ảnh hiện lên trong đầu tôi.
Nỗi đau đớn đời trước vẫn chưa hề tiêu tan, bi kịch bắt đầu từ chính nơi này!
Tôi vẫn nhớ rõ, lúc ấy một nhà ba người chúng tôi đang đi dạo phố.
Tôi và chồng cùng nắm tay con gái, vừa nói vừa cười.
Con gái đột nhiên liếc nhìn thằng bố nó, ngay sau đó, nó nói ra một câu không thể hiểu được: “Mẹ ngủ với nhiều chú lắm bố ạ.”
Giây trước, chồng hẵng còn hiền hòa cười nói với tôi.
Ai ngờ giây tiếp theo hắn đã nổi giận đùng đùng chỉ vào mặt tôi mắng chửi.
Nhớ lại, đầu tiên không bàn đến việc tại sao con gái tôi lại nói ra lời kì quặc như vậy. Nhưng điều làm tôi bất ngờ là chồng tôi là người trưởng thành nhưng lại không có đầu óc, tin vào lời nói bậy của một đứa con nít.
Lúc ấy người đi trên đường túm tụm lại hóng hớt, còn có mấy kẻ tự xưng là ‘người chính nghĩa’ đứng ra chửi tôi.
Chồng tôi được người qua đường ‘cổ vũ’ càng thêm kiêu ngạo, hung hăng đạp tôi.
Tôi không nghĩ nhiều, đầu óc đần độn chỉ muốn giải thích rõ với chồng.
Cho đến khi tôi bị một thằng béo đá văng ra xa hai mét.
Tôi lập tức ù tai ngất xỉu.
Trước khi tôi ngất xỉu vài giây, nhìn như có nghe được một giọng nữ: “Ch.ết chưa? Giờ ch.ết thì sớm quá đấy, đưa đi bệnh viện đi.”
Sau khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã nằm trên giường bệnh. Bác sĩ đang nói chuyện với chồng tôi.
Tôi nhìn ánh mắt lo lắng của chồng, như thể chuyện ban sáng đều là giả.
Nhưng hắn không kiên trì nổi vài phút. Bác sĩ vừa đi, hắn đã lộ bản chất. Hắn hung tợn trừng mắt nhìn tôi: “Bác sĩ nói, mày bị xuất huyết nội tạng, phải tiếp tục điều trị, nhưng tao không có tiền, cho nên tao lựa chọn không cứu.”
Tôi nhìn gương mặt dối trá kia, tuyệt vọng, “Cứu em với chồng ơi, em có tiền, tiền của em đều đưa anh hết.”
Tôi nói hết chỗ để tài sản và mật mã cho hắn biết, cứ nghĩ hắn sẽ mang tiền đi cứu tôi.
Ai mà ngờ, vừa lấy được tiền, việc đầu tiên hắn làm là đi gọi điện thoại.
Đầu bên kia vang lên một giọng nữ, chồng tôi gọi cô ta mau mau đến đây.
Mấy phút sau, một con đàn bà dắt tay con gái tôi đi đến trước mặt tôi.
Lúc đang đang nghĩ xem đây là ai, cô ta đã cất lời trước: “Đã lâu không gặp” con nhỏ đó nói.
Tôi không nhớ ra được đây là ai, nên không đáp lại. Dù vậy, cô ta vẫn tiến lên. Nhỏ đó dùng bàn tay hơi thô ráp bóp cằm tôi: “Ch.ết sớm thế có phải tốt hơn không? Cứ phải để bọn tôi nghĩ cách xử lý chị cơ. Chị có biết bọn tôi phải hao tâm tổn sức lắm không? Cũng may kết quả không tệ lắm.”
Khi đó, tôi mới phản ứng lại, hóa ra đây là một âm mưu.
Bởi vì lời đồn là cách nhẹ nhàng nhất để hủy diệt một người.
Bọn họ liền chơi chiêu này.
Sau khi con ranh đó nói hết lời thì vỗ tay. Lý Nhất Minh đứng ở một bên hiểu ý, lập tức rút ống dưỡng khí của tôi.
Rồi hắn hết ầm lên gọi bác sĩ, “Chúng tôi không cứu nữa, chúng tôi không có tiền, số tiền còn lại phải để cho con gái tôi đi học.”
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, “Vết thương này chữa được mà, cũng có tốn bao nhiêu đâu, để quá thời gian điều trị tốt nhất thì sẽ muộn mất!”
Lý Nhất Minh rặn ra vài giọt nước mắt, “Chúng tôi cũng muốn cứu lắm chứ, nhưng giờ nhà tôi không một xu dính túi, huống hồ tôi còn có bốn người gia một đứa trẻ phải nuôi.”
Y tá đứng bên cạnh tôi liếc Lý Nhất Minh, bênh vực tôi, “Trên người toàn là đồ hiệu mà chỉ vì mấy chục nghìn tệ cũng không muốn bỏ ra cứu vợ, trần đời có một.”
Lý Nhất Minh nghe thế thì không giả vờ nữa, hắn mắng luôn y tá: “Chuyện nhà tôi tôi quyết, cô là cái thá gì? Hôm nay tôi nói không chữa là không chữa. Sao?”
Con gái tôi cũng y như nết bố nó, phụ họa Lý Nhất Minh, “Tiền nhà cháu phải để lại cho cháu chứ, hơn nữa bố cháu nói rồi, mẹ cháu ch.ết rồi thì vẫn còn dì xinh đẹp làm mẹ cháu, cho nên mẹ đừng có ích kỉ nữa có được không.”
Tôi nhìn con bé đăm đăm, mãi vẫn không thể tin nổi con gái tôi biến thành như vậy.
Sau đó, ba người bọn họ lũ lượt kéo nhau đi dưới ánh nhìn chăm chăm của bác sĩ y tá.
Còn tôi vì không có tiền nộp phí làm phẫu thuật, chỉ có thể ở bệnh viện chờ ch.ết.
Chẳng bao lâu, vì không được cứu chữa kịp thời nên tôi ch.ết tức tưởi một mình trong bệnh viện.