12
Ngày hôm nay, chúng ta đều mặc quần áo mới.
Mọi người đều rất đẹp, đặc biệt là tổ mẫu, đẹp như trăng sáng đêm thu.
Hôm nay là ngày chúng ta chết.
Tổ mẫu vẫn như thường ngày ăn cơm nói chuyện với chúng ta, chờ đợi màn pháo hoa hoành tráng vào buổi tối.
Tuyết đã ngừng rơi từ tối qua.
Đại quân của tổ phụ lúc này đang nghỉ ngơi trong thành, họ nhân cơ hội cướp sạch của cải của người dân.
Thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, là những người trốn tránh đã bị phát hiện.
Tiểu nữ nhi của tổ phụ bị dọa khóc.
Sủng phi an ủi nó: “Đừng sợ, đây là thành trì đầy tội lỗi, những người ở đây đều là tội nhân, phụ hoàng của con đang thay trời hành đạo.”
Nàng ta nói giống như tứ bá phụ.
Ta thấy đứa trẻ này càng giống tứ bá phụ hơn.
Tổ mẫu lạnh lùng nhìn sủng phi.
Sủng phi nói tổ mẫu dĩ hạ phạm thượng, bảo người đánh vào miệng bà.
Nhưng không ai dám tiến lên.
Dù sao tổ mẫu cũng đã làm chủ mẫu của bọn họ hơn ba mươi năm.
Sủng phi khiêu khích nói với tổ mẫu: “Ngươi có biết không, lúc đầu không phải vì xe ngựa không đủ mới không đưa các người đi.
“Mà là vì ta khuyên bệ hạ để lại chính thê, như vậy mới có thể đánh lừa thám tử do quân phản loạn phái đến, tranh thủ thời gian cho bệ hạ rời đi.
“Cho nên những kẻ đáng thương các người, vốn dĩ là để lại để chịu chết.
“Nếu lúc đó các người tự sát thì tốt biết bao, cũng không đến nỗi ba năm nay bị ngàn người gối vạn người cưỡi.
“Các ngươi hận nhầm người rồi, người các ngươi nên hận là ta mới phải.”
Nói xong nàng ta cười đắc ý.
Như thể nàng ta đã làm một chuyện rất vĩ đại.
Tổ mẫu vẫn lạnh lùng nhìn nàng ta.
Sau đó bà nói: “Ta là vương phi sao có thể không biết số lượng xe ngựa của vương phủ.
“Ta vừa trở về vương phủ đã biết ông ta để chúng ta lại để che mắt người khác.
“Ông ta và các nhi tử của ta trong mắt người ngoài đều là người nhân từ rộng lượng, không ai tin rằng bọn họ sẽ bỏ rơi thê nhi.
“Có lẽ chủ ý thực sự là do ngươi đưa ra nhưng người ra quyết định cuối cùng là ông ta.
“Ta không hận nhầm người, chỉ là, yêu nhầm người.”
Yêu nhầm một người, hủy hoại ba thế hệ.
Sắc mặt sủng phi trở nên khó coi.
Nàng mới biết mọi chuyện từ lâu đã bị tổ mẫu nhìn thấu.
Nàng không hiểu nổi: “Nếu ngươi đã sớm biết, tại sao còn cam tâm tình nguyện đến chịu chết?”
Tổ mẫu tiến lại gần nàng: “Đương nhiên là muốn cược ông ta sẽ mềm lòng.”
Sủng phi không tin.
Nhưng nàng ta nhất thời không tìm ra được câu trả lời.
13
Ban ngày lúc mùa đông luôn rất ngắn.
Đêm nhanh chóng buông xuống, chúng ta cùng nhau đến đài cao.
Pháo hoa nở rộ trong màn đêm đen.
Một bó nhỏ, khi nổ tung lại chiếu sáng cả nửa bầu trời.
Đây là lần đầu tiên ta xem pháo hoa.
Nó đẹp đến vậy, lấn át cả quần áo mới của ta.
Ta nép vào bên mẹ, cảm thấy như vậy rất hạnh phúc.
Tổ phụ hỏi tổ mẫu: “Thấy thế nào?”
Tổ mẫu ngước nhìn bầu trời: “Pháo hoa nhỏ quá.”
Tổ phụ không vui: “Cao Nguyệt, ngươi đừng không biết đủ, đây là Hàn Xuyên Thành chứ không phải Thiên Đô, ta đi đâu tìm pháo hoa lớn cho ngươi.”
Trong mắt tổ mẫu phản chiếu hình ảnh pháo hoa: “Mặc dù không lớn nhưng vậy là đủ rồi.”
Sau đó tổ mẫu đột nhiên ôm lấy tổ phụ, dùng hết sức nhảy xuống từ đài cao.
Tổ mẫu giống như một con bướm xinh đẹp, trong màn pháo hoa rơi xuống biển hoa màu máu.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhất thời mọi người không kịp phản ứng.
Chúng ta ngơ ngác nhìn xuống dưới đài.
Cuối cùng là cha ta thét lên thảm thiết: “Cha, mẹ.”
Ông ta bất chấp tất cả chạy xuống đài, quỳ bên cạnh hai người họ.
Tổ mẫu vẫn chưa chết, bà đối diện với chúng ta, đôi môi dính máu mấp máy: “Nhanh… trốn đi.”
Tổ phụ cũng đang co giật.
Ông nắm chặt tay cha ta: “Nhanh thổi tù và, chúng ta… bị lừa rồi.”
Vừa dứt lời, phía nam Hàn Xuyên Thành đã vang lên tiếng chém giết.
Ngày nay thiên hạ các vương làm loạn, không biết là quân đội của vương hầu nào đến.
Nhưng đội quân đến này vô cùng hung mãnh, như nước lũ tràn vào thành.
Xung quanh lập tức hỗn loạn, mẹ ta nhân lúc hỗn loạn kéo ta tìm một nơi để trốn.
Các thẩm nương cũng vậy.
Đại thẩm bảo chúng ta trốn kỹ, nói các bá phụ sẽ đi nghênh chiến, không có thời gian để ý đến chúng ta.
Vượt qua đêm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Mà tất cả những điều này, đều là tổ mẫu dùng mạng đổi lấy.
Nghĩ đến tổ mẫu, chúng ta đều cố nén tiếng khóc.
Họ đều biết tổ mẫu đang mưu tính gì đó nhưng không ngờ tổ mẫu lại dùng tính mạng mình để mưu tính.
Những bó pháo hoa đó chính là tín hiệu thông báo cho đồng minh của tổ mẫu tiến công.
Tổ mẫu không nói với bất kỳ ai trong chúng ta.
Tổ mẫu vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh lựa chọn cái chết.
Chỉ có như vậy mới không bị tổ phụ phát hiện ra sơ hở.
Đường tỷ hỏi: “Họ nhất định sẽ thua sao?”
Đại thẩm kiên định nói: “Nhất định sẽ thua.”
Mặc dù họ không bỏ thuốc độc vào rượu nhưng sau khi uống rượu rồi ngửi hương mà họ đốt sẽ bị trúng độc, loại độc đó sẽ nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể các bá phụ.
Tổ mẫu trước khi mất biết rằng trực tiếp hạ độc là không khả thi, vì vậy đã dùng cách này.
Bây giờ biến số duy nhất là phụ thân ta, vì ông ta chỉ uống một chén rượu.
Một chén rượu không đủ để gây hại cho ông ta.
Nhị thẩm lo lắng: “Nhưng Thiếu Mẫn lợi hại nhất, nghe nói những trận chiến này đều do hắn làm tiên phong đánh bại.”
Mẹ lại sắc mặt hờ hững: “Hắn chắc chắn sẽ chết.”
Nhị thẩm nghi hoặc: “Sao muội chắc chắn như vậy?”
Bà đáp: “Bởi vì khi hoan hảo với hắn, ta đã uống tương tư tán.”
Nói xong bà lại bắt đầu chảy máu mũi: “Bây giờ hắn cũng nên giống như ta, yếu ớt vô lực.”
Các thẩm nương buồn bã nhìn mẹ.
Ta biết tình hình nghiêm trọng rồi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nhưng không dám khóc, sợ dẫn người đến.
Đại thẩm lập tức lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng mẹ ta: “Thuốc này có thể giải độc, mau nuốt xuống.”
Bà lắc đầu: “Vô dụng.”
Đại thẩm nói: “Có tác dụng, nhất định có tác dụng, Đề Nhi còn nhỏ, muội còn phải nhìn nó lớn lên.”
Mẹ hàm lệ nhìn ta, đem ta giao phó cho bốn người thẩm nương, bảo ta coi họ như mẫu thân ruột.
Nhưng vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng chó sủa.
Ta nghe ra rồi, là con chó của Bắc Địa công chúa.
Nó thế mà tìm được chúng ta.
Con chó đó trực tiếp đến gần nơi chúng ta trốn, giọng Bắc Địa công chúa vang lên: “Bọn họ ở đây, mau tìm.”
Nhị thẩm, tam thẩm, tứ thẩm lập tức kéo đồ vật chặn cửa.
Đại thẩm mở cửa sổ, trước tiên thả ta và đường tỷ ra ngoài, sau đó lại đẩy mẹ ta xuống.
Bà nhảy xuống sau đó thúc giục ba vị thẩm nương cũng nhanh chóng nhảy xuống.
Nhưng con chó đó quá lợi hại, đã sắp sửa phá cửa.
Họ bảo chúng ta mau chạy: “Chúng ta đã không còn con cái, chết rồi cũng là đi đoàn tụ với bọn chúng, các ngươi mau đi, mau đi…”
Đại thẩm mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, dìu mẹ, dẫn ta và đường tỷ chạy về phía trước.
May mà địa hình trong thành chúng ta quen thuộc, con chó đó nhất thời không đuổi kịp.
Chỉ là trong thành cũng đang hỗn chiến, tên bắn sượt qua người chúng ta.
Đêm đó chúng ta trốn đông trốn tây, cuối cùng trốn vào một tiệm thuốc.
Trong tiệm thuốc đã không còn ai, chỉ còn một đống hỗn độn.
Đại thẩm bảo chúng ta nghỉ ngơi, bà đi tìm chút thuốc giải độc cho mẹ ta.
Nhưng bà vừa quay người lại thì ngã xuống.
Chúng ta mới phát hiện ra không biết từ lúc nào bà đã trúng tên.
Máu tươi thấm đẫm y phục của bà, khuôn mặt bà trắng như tờ giấy, đã sắp không thở được.
“Mẹ.” Đường tỷ khóc nức nở bịt chặt vết thương của bà.
Đại thẩm quyến luyến nhìn đường tỷ: “Yến Nhi… đừng khóc, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con.”
Sau đó bà lại nói với mẹ ta: “Ngũ Nương, ta giao các con cho muội, muội phải… phải sống thật tốt.”
Mẹ ta nói: “Tỷ tỷ hãy cố gắng chịu đựng, bây giờ ta đi tìm thuốc chữa thương cho tỷ.”
Nhưng đại thẩm đã không thể trả lời bà nữa.
Đêm đó, chúng ta mất đi năm người thân thiết nhất.
Hóa ra, đêm qua ta thấy họ như tiên tử muốn cưỡi gió mà đi, là thật.
Ta và đường tỷ đều nhỏ giọng khóc.
Mẹ ta cũng rơi lệ, sau đó bà cố gắng bò dậy, tìm một số loại thuốc nhét vào miệng.
Bà còn chưa thể chết.
Bà chết rồi, ta và đường tỷ sẽ không còn chỗ dựa.
Tiếng chém giết bên ngoài dần nhỏ lại, có tiếng bước chân hỗn loạn đi về phía chúng ta.
Mẹ cầm lấy một cây kéo trên bàn che chở chúng ta ở phía sau.
Cửa mở, một bóng người loạng choạng đi vào, mượn ánh sáng tuyết, ta nhận ra đó là cha ta.
Ông ta cả người tiều tụy, đầy máu.
Thấy chúng ta, ông ta khựng lại.
Ông ta cầm kiếm, mệt mỏi dựa vào tường.
“Ngươi đã hạ độc ta bằng cách nào?” Ông ta hỏi mẹ.
Mẹ đáp: “Độc ở trong thân thể ta, trong máu ta.”
Ông ta bừng tỉnh: “Thì ra là vậy.”
“Cho nên căn bản ngươi không phải vì quan tâm đến Bùi Cảnh mà không muốn viết thư, ngươi cố ý kích động ta, chỉ vì muốn dùng cách này để đối phó với ta?”
Mẹ: “Đúng vậy.”
Ông ta thở hổn hển: “Ngươi hận ta đến vậy sao?”
Nhưng mẹ lại lắc đầu: “Đã sớm không hận nữa rồi, ngươi không đáng để ta hận.”
“Vậy tại sao ngươi còn muốn hại ta?”
Mẹ nhìn ta và đường tỷ: “Bởi vì ta muốn những người ta quan tâm được sống.”
Cha chống kiếm đi về phía chúng ta, mẹ thì dùng kéo chĩa vào ông ta: “Đừng lại gần.”
Ta cũng nhặt một cây gậy trên đất, run rẩy nói: “Không… không được làm hại mẹ ta.”
Mũi cha lại chảy máu, ông ta từng bước từng bước tiến về phía chúng ta.
Ông ta cười.
Ta cũng không biết ông ta cười cái gì.
Mẹ bảo ta và đường tỷ mau đi.
Nhưng chân ta nặng trịch không nhấc lên được.
Ông ta đi đến trước mặt mẹ: “Đứa bé trai bị sảy kia, nó căn bản không tồn tại, ngươi chỉ muốn khiến ta bất an thôi đúng không?”
Mẹ nói đúng.
Ông ta lảo đảo, chống kiếm nửa quỳ trên đất.
Lại có người xông vào, là Bắc Địa công chúa, con chó của nàng ta dẫn nàng ta tìm đến.
Trên người con chó toàn là máu, không biết là máu của nó hay của các thẩm nương của ta.
Công chúa thấy cha quỳ trước mặt mẹ ta, giận dữ nói: “Ta sẽ giết ả để giải hận cho chàng.”
Nàng ta cầm đao cong chém về phía mẹ.
Nhưng ngay sau đó, ngực nàng ta lại bị một thanh kiếm dài đâm thủng.
Là cha đã giết nàng ta.
Nàng ta không tin nổi, quay đầu lại hỏi: “Tại sao?”
Cha ta trợn mắt dữ tợn: “Ngoài ta ra, không ai được giết nàng.”
Công chúa chết rồi.