Trước mắt tối sầm lại, dạ dày cũng buồn nôn cuộn lên.
Ta lùi lại một bước, nôn ra một ngụm máu.
Hắn vung kiếm, kiêu ngạo ngông cuồng:
“Ngụy đại nhân, nếu biết điều thì giao Hồn châu cho ta.”
Ta ôm bụng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn Hồn châu để làm gì?”
Hắn quay đầu đi, có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Ta hình như đã tìm được người đó rồi.”
“Ai?”
“Đêm hôm đó, trong sơn động biệt viện hoàng gia—”
Nghe đến đây, sắc mặt ta lập tức lạnh đi.
Đêm hôm đó, người này không biết trúng thuốc gì, kéo ta phát điên một trận.
Nếu không phải ta tỉnh sớm, chạy nhanh thì suýt nữa đã bại lộ thân phận nữ nhi đã che giấu mười mấy năm.
Hắn trừng mắt nhìn ta: “Hôm đó ngươi cũng ở đó nhưng không chịu nói cho ta biết cung nữ đó là ai, may mà ta tự tìm được.”
Hắn vẫn lải nhải: “Thân thể Miên Miên không tốt, đêm không thể ngủ, nghe nói Hồn châu có thể tẩm bổ cho nàng ấy.”
Ta nhắm mắt lại, không muốn nói gì.
Thấy ta không động đậy, hắn sa sầm mặt:
“Ngụy Lam, bây giờ ngươi không phải đối thủ của ta, giao ra sớm cũng đỡ phải chịu khổ.”
Ta và Triệu Sâm cùng biết được tung tích của Hồn châu, ta tưởng mình đi trước một bước, không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy.
Hiện tại ta giao chiến với giặc bị trọng thương, lại mang thai, quả thật không phải đối thủ của hắn.
Đầu ngón tay hắn khẽ động, mũi kiếm cứa vào cằm ta, rỉ ra từng giọt máu.
Ta nhếch mép, tay trái đưa vào ống tay áo.
Ai ngờ không đứng vững, nghiêng người về phía trước, trường kiếm đ.â.m thủng da thịt, m.á.u chảy ròng ròng.
Triệu Sâm cũng giật mình, kinh hãi lùi lại hai bước.
Đôi mắt đen của hắn lóe lên, như muốn hỏi “Ngươi không sao chứ.”
Rất nhanh nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hắn lại tối sầm, đưa tay về phía ta:
“Ngụy Lam, đừng giở trò, giao ra!”
C h ế t tiệt!
Không còn sức dây dưa với hắn, ta rút một viên châu ném lên không trung.
Hắn đón lấy viên châu, trước khi đi còn không yên tâm vẫy tay với ta:
“Ngụy thiếu khanh nên đi gặp thái y rồi, dạo này thân thể ngươi có vẻ yếu nhược.”
Sau khi hắn đi, ta kiệt sức ngã xuống đất, liên tục nôn khan.
Cảm giác như sắp nôn ra hết mật, mới miễn cưỡng dừng lại.
Ninh Nhi đỡ ta dậy, vội vàng cầm m.á.u cho ta, giọng lo lắng.
“Đại nhân, người thế nào rồi?”
Ta lắc đầu.
Triệu Sâm tên khốn kiếp này, ta và hắn không đội trời chung!
Cầm m.á.u xong, nàng lại bắt mạch cho ta, mày nhíu chặt:
“Mạch tượng không tốt, đây là đã động thai rồi, mấy ngày nay đại nhân tốt nhất nên tĩnh dưỡng.”
Ta có chút bực bội: “Dưỡng cái gì mà dưỡng, tốt nhất là bỏ nó đi.”
Ninh Nhi thở dài: “Đại nhân lại nói bậy, đứa trẻ này có duyên phận với người, người quên lần trước muốn bỏ nó đi, suýt nữa một xác hai mạng ư?”
Ta vốn kinh nguyệt không đều, đến khi phát hiện thì đã gần ba tháng, đại phu nói, nếu cưỡng ép bỏ đi, có thể thương tổn đến gốc rễ.
Hiện tại tiến thoái lưỡng nan, không thể không sinh nó ra.
Không có Hồn châu, ta lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc giữa đêm.
Không hiểu sao từ khi mang thai, thường xuyên không ngủ yên.
Ninh Nhi đau lòng thay ta lau mồ hôi:
“Triệu công tử cũng thật là, hiện tại đại nhân đang cần thứ đó nhất, nếu hắn biết đứa trẻ trong bụng người là của hắn—”
Lời còn chưa dứt, đã bị ta cắt ngang:
“Không thể để hắn biết.”
Ta động đậy ống tay áo thấm đẫm mồ hôi, không mấy để ý: “Ta không định có bất kỳ quan hệ gì với hắn, ít phiền phức vẫn hơn.”
Ninh Nhi cắn môi nhìn ta, không nói gì nữa.
Triệu Sâm xuất thân danh môn, là thế tử của Trấn quốc công, cũng là công tử bột nổi tiếng ở kinh thành.
Còn ta từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như nam nhi, là người kiệt xuất trong số các công tử thế gia, hiện tại càng là quan giữ chức thiếu khanh Đại lý tự.
Hắn vốn không ưa ta, ta cũng không thích cách làm việc của hắn.
Nếu không phải vì sự việc điên rồ ở biệt viện hôm đó, cả đời này ta cũng không muốn dây dưa gì với hắn.