“Mẫu phi thật thơm.” Lệ Trì vùi đầu vào cổ ta, giọng nói lười biếng.
“To gan.” Ta đẩy hắn ra.
Hắn nắm lấy cổ tay ta, đôi mắt phượng lạnh lùng khẽ nheo lại, như nhìn thấu lòng người, “Mẫu phi rõ ràng cũng thích…”
Đêm tàn canh vắng, tiếng mưa rả rích.
Gió thổi vào, làm lay động bức màn gấm thêu hoa sen.
Ta khàn giọng: “Bổn cung không có.”
Trên danh nghĩa, hắn phải gọi ta một tiếng “Mẫu phi”.
Làm sao ta có thể điên cuồng đến vậy?
Hắn cười khẩy, nét mặt hiện lên vẻ bất cần, “Nói dối.”
Bất ngờ, nụ hôn của hắn rơi xuống, ta run rẩy không thôi, không có sức chống cự.
“Ngoan lắm.”
Đêm sâu thẳm, giọng nói trầm khàn của hắn lướt qua vành tai ta, như châm lửa.
“Mẫu phi luôn ngoan ngoãn như vậy thì tốt rồi.”
……..
Một tiếng sấm vang dội từ trên trời giáng xuống, ta giật mình tỉnh giấc, toát cả mồ hôi lạnh.
Ta lại nằm mơ thấy Thái tử… thật là ô uế và vô sỉ.
Ta xoa xoa ngực, may quá, chỉ là một giấc mơ.
Mưa như trút nước, mây đen dày đặc, cả điện tối om.
“Xoẹt.” Một tia lửa yếu ớt xé toạc bóng tối.
Một bóng người cao lớn, thanh tú đứng trước giá nến mạ vàng, nghe thấy tiếng động, hắn quay người lại.
“Mẫu phi tỉnh rồi?”
Lệ Trì có một khuôn mặt kiêu ngạo và lạnh lùng.
Xương cốt hắn cực kỳ đẹp, đường nét khuôn mặt rõ ràng, sắc bén, toát lên vẻ lạnh lùng.
Một đôi mắt phượng cong vút, là đôi mắt diễm lệ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, khiến người ta kinh hãi, không cho phép người khác nhìn thẳng.
Hắn chỉ tùy ý nhìn qua, khí thế áp đảo tứ phương liền bay tới, khiến người ta vô cớ sinh ra cảm giác thần phục và sợ hãi.
Đó là một loại cao quý và uy nghiêm bẩm sinh.
Giấc mơ dang dở vẫn còn lưu lại, nhìn thiếu niên trước mắt, trong đầu ta bất giác nhảy ra hai chữ, “tội lỗi”.
Ta âm thầm mắng chửi bản thân.
“Mẫu phi?” Lệ Trì khẽ nhướn mày, nhìn ta chăm chú, ánh mắt lóe lên.
Ta hoàn hồn, hít sâu một hơi.
Lúc này, y phục ta xộc xệch, tóc mai rối tung.
“…”
Ta vội vàng kéo chặt cổ áo, hắng giọng.
“A Trì, sau này ngươi không được tự ý xông vào tẩm điện của mẫu phi nữa.”
“Tại sao?”
Ta cũng không biết nên mở lời thế nào.
Ta xoa xoa mi tâm, “Ngươi không còn là trẻ con nữa, chẳng lẽ còn muốn mẫu phi dỗ ngươi ngủ sao?”
“Không được sao?”
Giữa tiếng mưa gió, hắn đứng trong ánh sáng le lói, nhìn ta chằm chằm.
Một vẻ mặt đương nhiên.
Ta hít sâu một hơi, “Đương nhiên là không được.”
“Ngươi ra ngoài cho ta.”
Hắn không tình nguyện, “Được rồi.”
Hắn đứng yên không nhúc nhích.
“Còn không đi?”
Hắn đột nhiên nhìn thẳng vào mắt ta, thấp giọng hỏi: “Mẫu phi, người nằm mơ thấy nhi thần sao?”
Tim ta đập mạnh, “Ngươi nói gì?”
“Người vừa gọi rất nhiều tiếng, A Trì.”
……
Ta tên là Kỷ Vân Phù, một đứa trẻ bị bỏ rơi, được nuôi dưỡng ở lầu xanh.
Khi vừa trưởng thành, Giang Duật Ngôn đã mua ta.
Giang Duật Ngôn là Thừa tướng, cũng là hoàng thúc của Lệ Trì.
Hắn ta đã sắp xếp cho ta thân phận biểu muội xa, đưa ta vào cung.
Khi ta vào cung, Lệ Trì đang được Lý Hoàng hậu nuôi dưỡng.
Lý Hoàng hậu có con trai riêng là Cẩm vương, bà ta không ưa Lệ Trì, đứa con do Tiên hoàng hậu để lại.
Lệ Trì ở bên bà ta, cứ cách ba ngày lại gặp chuyện.
Giang Duật Ngôn sợ Lệ Trì bị Lý Hoàng hậu nuôi đến chết, muốn ta nghĩ cách nuôi dưỡng Lệ Trì.
Không khó, ta đủ xinh đẹp, rất nhanh đã khiến Hoàng đế mê muội, thuận lợi nuôi dưỡng Lệ Trì.
Khi đó, Lệ Trì là một đứa trẻ xanh xao, u ám, không để ý đến ai.
Thực ra ta cũng không muốn để ý đến hắn.
Nhưng thân là một quân cờ, ta không thể không làm theo yêu cầu của Giang Duật Ngôn, dỗ dành đứa trẻ tính tình kỳ quặc này.
Ta đích thân nấu cơm cho hắn, may vá y phục, cùng hắn thức khuya đọc sách… Làm một người mẹ hiền từ mẫu mực.
Hắn cảnh giác hỏi ta, muốn có được gì từ hắn.
Đương nhiên, ta tốn nhiều công sức như vậy, tất nhiên là có điều cầu xin.
Ta cần phải có được lòng tin của hắn, đây là lệnh của Giang Duật Ngôn.
Giang Duật Ngôn nào có thương xót gì đứa cháu ngoại này, Lệ Trì đối với hắn mà nói, cùng lắm cũng chỉ là một công cụ để tranh đoạt quyền lực, ngẫu nhiên lại mang trong mình huyết mạch của Giang gia.
Để ta nuôi dưỡng hắn cũng là để tiện bề giám sát nhất cử nhất động của hắn.
Vị thiên tử tương lai này, trong kế hoạch của Giang Duật Ngôn, phải trở thành một hoàng đế bù nhìn, mặc cho hắn thao túng.
Chỉ kẻ ngốc mới nói ra sự thật.
Ta dỗ dành hắn: “Bởi vì ngươi đáng yêu quá, mẫu phi thích những đứa trẻ đáng yêu như ngươi vậy.”
Tiểu tử thối này lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, “Người cũng chỉ hơn ta năm tuổi. Ta là trẻ con, người cũng chẳng khác gì đâu.”
Mười bảy tuổi và mười hai tuổi, khác nhau một trời một vực có biết không hả?
Nếu không phải cha hắn bất lực, thì ta đã có thể sinh cho hắn một đứa em trai rồi.
Ta ra vẻ trưởng bối, cười hiền hoà xoa đầu hắn, “Được rồi được rồi, mẫu phi sẽ cùng ngươi làm trẻ con, chỉ cần A Trì vui vẻ là được.”
Hắn kiêu ngạo hất tay ta ra.
Thật là khó lừa gạt.
Ta phát hiện ra, tiểu tử thối này đang âm thầm theo dõi ta, có lẽ là muốn xem ta khi nào sẽ lộ ra bộ mặt thật.
Hắn đã thành công khơi dậy ý chí chiến thắng trong ta, hắn muốn xem ta làm điều xấu, ta lại càng cố tình đối xử tốt với hắn.
Chiến lược của ta để đối phó với tiểu tử thối này là nuông chiều hắn, nuông chiều hắn, nuông chiều hắn hết mực.
Ta ngày ngày tìm tòi làm đồ cho hắn, những thứ mà những đứa trẻ khác trong cung có, hắn cũng phải có.
Những thứ người khác không có, hắn cũng phải có.
Nếu có kẻ nào dám bắt nạt hắn, ta sẽ trả lại gấp bội.
Cẩm vương làm rơi con mèo của hắn, ta liền thả rắn vào chăn của Cẩm vương.
Hoàng hậu nói bóng gió rằng Lệ Trì có mẹ sinh không có mẹ dạy, ta liền đến trước mặt Thái hậu khóc lóc, tố cáo Hoàng hậu, khiến Thái hậu tức giận đến mức đích thân gọi Hoàng hậu đến, vả mặt trước mặt văn võ bá quan.
Ta còn lớn tiếng tuyên bố khắp nơi: “Bổn cung là người luôn che chở cho người nhà, kẻ nào dám ức h.i.ế.p A Trì nhà ta, ta nhất định sẽ không tha cho hắn!”
Từ đó, đám người vốn chỉ biết nịnh hót kẻ mạnh trong cung cũng không dám bắt nạt Lệ Trì nữa, tất nhiên, trừ Hoàng hậu, ả nữ nhân độc ác kia.
Chỉ vỏn vẹn một năm rưỡi sau, tên nhóc con này đã hoàn toàn về phe ta.
Hắn bắt đầu gọi ta là mẫu phi, thậm chí còn biết làm nũng với ta.
Mỗi khi sấm sét ầm ầm, hắn lại ôm gối chăn, dụi mắt ngái ngủ, đứng bên giường ta, nhỏ nhẹ hỏi: “Nhi thần có thể ngủ cùng người không?”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
“Mẫu phi không sợ sấm sét sao?”
Vẫn còn tỏ ra kiêu ngạo, rõ ràng người sợ là hắn cơ mà.
Ta không vạch trần hắn, dịu dàng nói: “Lại đây nào, mẫu phi sợ lắm, cần A Trì nhà chúng ta ở bên.”
…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm năm cứ thế trôi qua.
Ban đầu chỉ là giả vờ, nhưng chẳng hay từ lúc nào, yêu thương Lệ Trì đã trở thành một phần không thể thiếu trong ta.
Giờ đây, đứa trẻ ta nuôi nấng, rốt cuộc cũng đến tuổi thành gia lập thất.
Giang Duật Ngôn muốn gặp ta để bàn chuyện hôn sự cho Lệ Trì.