7
Anh ta nhìn phía sau tôi, bất đắc dĩ buông tay.
Tôi quay đầu, nhìn về phía Edward đang đứng ở cửa.
Móng tay bóp chặt lòng bàn tay.
Anh ta nắm lấy tay tôi, tách từng ngón tay tôi ra, để tôi thư giãn.
Nhẹ nhàng cười: “Không cần vội, Trương Nhạc, g.i.ế.c heo, đương nhiên là nuôi béo rồi mới giết.”
“Phải kiên nhẫn
Edward giải thích.
Lợn, phải nuôi béo rồi giết.
Hiện tại Trương Tấn chỉ là buông xuống cảnh giác, còn không có hoàn toàn tin tưởng Tề Thiên.
“Theo tôi được biết, nhà cũ của các cô phá bỏ và dời đi nơi khác, tiền đều ở chỗ em trai cô, bao gồm phần cô cùng mẹ cô kia.”
“Cô bằng lòng để cho cậu ta tiêu xài?”
Tôi đi theo dòng suy nghĩ của anh ta như anh ta nghĩ.
“Cho nên anh là muốn cho người khác tiền tài cũng không còn? “
Edward đắc ý gật đầu.
Tôi lập tức cảm động nhìn hắn: “Thật xin lỗi Edward, là tôi hiểu lầm anh.”
Trong nháy mắt cúi đầu, tôi không bỏ qua nụ cười quỷ dị trên mặt anh.
Anh ta lại không thấy trên mặt ta tôi mang theo nụ cười giống như mình.
Hai ngày sau, Edward phái người thông báo cho tôi biết, heo đã được nuôi béo.
Để tôi đi xem kịch.
Tôi đến [nhóm nuôi lợn] và thấy một căn phòng gọi là [thức ăn cho lợn].
Edward và Tề Thiên ngồi trên ghế, đứng bên cạnh là mấy người mới.
Hình như là muốn dạy học tại chỗ.
“Lúc g.i.ế.c heo đừng quá nóng vội, như vậy rất dễ bị heo phát hiện, khiến cho giai đoạn trước thất bại trong gang tấc.” “
“Nghe hết chưa?”
Thấy tôi, anh ta vẫy tay và ra hiệu cho tôi ngồi cạnh anh ta.
Cùng nhau quan sát, vở kịch lớn này.
“Bà xã, gần đây rốt cuộc em bận rộn cái gì? Em đã mấy ngày không ở bên anh. “”
“Có phải em không yêu anh nữa không? “
Giọng nói đầy dầu mỡ của Trương Tấn từ microphone truyền ra.
Trực tiếp khiến cho tôi sinh lý khó chịu, tôi cau mày, hai tay nắm chặt.
Một bộ dáng hận không thể lập tức g.i.ế.c người thành công lấy lòng Edward.
Anh ta vỗ nhẹ tay tôi.
Lúc này tôi mới làm bộ như vừa mới bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu.
“Mấy ngày hôm trước không phải em đã nói rồi sao, gần đây em vẫn luôn ở công ty mà.”
“Bận muốn chết, rất nhớ anh a.”
Bên kia hộp thoại, bỗng nhiên gửi tới một tấm ảnh, là ảnh chụp một mỹ nữ ăn cơm với một người đàn ông.
Tiếp theo là tiếng em trai chất vấn ở đầu dây bên kia.
“Đây là những gì em nói đang bận rộn?”
“Tại sao em lừa tôi.”
“Em đang quen người đàn ông khác.”
Tề Thiên nhíu mày về phía chúng tôi, ngẫu nhiên giả vờ vội vàng, sợ em trai tức giận.
Thanh âm đã mang theo tiếng khóc nức nở.
“Cục cưng, xin lỗi, nhưng em thật sự là không có biện pháp.”
“Em yêu anh anh còn không rõ sao?”
Theo tôi biết, em trai chịu không nổi nhất chính là tiếng khóc yếu ớt như vậy.
Quả nhiên, thái độ của em ấy dịu lại, em ấy hỏi tại sao lại làm như vậy, Tề Thiên cầm điện thoại, vẻ mặt xấu hổ, giữ im lặng về chủ đề vừa rồi.
” Đừng nhắc đến nữa”
sau đó vội tìm cớ kết thúc cuộc trò chuyện.
“Hôm nay không phải tôi đã nói [giết lợn] sao? “
Tề Thiên mỉm cười bí ẩn và lấy một chiếc điện thoại di động khác từ trong ngăn kéo ra.