Con quỷ đào tim

Chương 9


9

Trương Tấn không ngừng chuyển khoản cho Tề Thiên từ mấy ngàn ban đầu, đến mấy vạn về sau. 

 

Trước sau đều sắp nửa triệu. 

 

Nếu tôi không tính sai, Trương Tấn sắp hết tiền rồi. 

 

“Bà xã, có thể giúp được em thật sự quá tốt rồi. “

 

” Bà xã, anh cũng không có tiền, anh thật sự là quá vô dụng. “

 

Tôi thấy Tề Thiên ném một cái link cho Trương Tấn. 

 

“Bảo bối, em mấy ngày hôm trước ở trên này vay 100 vạn, hiện tại em còn thiếu 50 vạn liền có thể đem lỗ hổng bổ sung, cậu em nói, bổ sung xong cho em 20% cổ phần công ty.” 

 

“Anh biết bao nhiêu tiền sao? 50 triệu!!”

 

 “Trong chuyện này, em sẽ không để abh phải chịu thiệt, chỉ cần lấy ra 50 vạn, và khi cổ phiếu đến, em sẽ đưa cho anh 25 triệu, chúng ta có thể làm được.”

 

Đột nhiên em ấy do dự. 

 

Tề Thiên hạ một liều mạnh. 

 

Đầu tiên anh gửi ảnh chụp màn hình cho em trai, sau đó hiểu chuyện mở miệng. 

 

“Bảo bối không có gì, em tìm người khác.”

 

“Em đã nghĩ đến việc cùng nhau kiếm tiền nên người đầu tiên em nghĩ đến anh.”

 

 “Nhưng không sao, bà xã anh có thể tìm người khác ~” 

 

Nghe tin Tề Thiên đang tìm người khác, em trai tôi liền sốt ruột: “Không, anh mượn, em đợi.” 

 

Năm phút sau, Edward giơ điện thoại di động lên và nói rằng tiền đã đến, anh ta nhanh chóng sắp xếp người lấy nó ra. 

 

Sau đó, Tề Thiên chặn em trai tôi trước mặt tôi. 

 

Tôi rất khó hiểu. 

 

Edward mỉm cười thần bí.

 

“Bây giờ chúng ta hãy chuyển sang bước tiếp theo. “

 

Tấn công vào trái tim trước, sau đó đến thể xác. 

 

Chính trong quá trình này, rất nhiều người dần dần trở nên xấu xa. 

 

Có người ý thức được mình bị lừa, sau khi tỉnh táo lại sẽ gọi cảnh sát. 

 

Có người bị tổn thương tinh thần, không thể thoát ra được. 

 

Hiển nhiên em tôi dù biết mình bị lừa nhưng không dám gọi cảnh sát vì chính tay nó cũng không sạch sẽ lắm. 

 

Nhưng công ty cho vay cũng mặc kệ trong tay nó có sạch sẽ hay không. 

 

Bọn họ tới cửa đòi nợ, em trai tôi không có tiền trả nợ, không thể thiếu một trận đánh. 

 

Vài ngày sau, tôi nhận được một món quà.

 

Trong buổi biểu diễn g.i.ế.c lợn hàng ngày ở nhà hàng, tôi nhìn thấy một người quen trong chuồng sắt. 

 

Anh ta có vẻ sợ hãi trước thủ đoạn của chopsticks. 

 

Anh run rẩy cầu xin lòng thương xót, nhưng không ai để ý đến anh. 

 

Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã hét vào mặt tôi. 

 

“Chị ơi, hãy cứu em với.” 

 

“Chị ơi, hãy cứu em. Em sẽ đưa chin về nhà.” 

 

“Trương Nhạc!! Hãy để em ra ngoài nhanh lên!!” 

 

“Là mày à, con khốn này đang có âm mưu gì đó!”

 

 “Hahahahaha, con khốn này, tao ra ngoài sẽ g.i.ế.c mày trước.” 

 

Trương Tấn cười điên cuồng. 

 

Tôi cau mày và ngồi xổm xuống. 

 

Ngang tầm mắt với người đàn ông trong lồng, tôi nhận thấy tay mình đang run lên vì phấn khích. 

 

“Người này bây giờ có thuộc về tôi sao?” 

 

Ta mang theo điên cuồng trên mặt, Chopsticks sợ tới mức run rẩy. 

 

Anh ta theo bản năng gật gật đầu. 

 

Edward đưa cho tôi một khẩu súng, thanh âm mê hoặc vang lên: “Giết nó.”

 

“ Giết nó, là có thể báo thù cho mẹ cô. “

 

Tôi nhịn không được lắc đầu. 

 

Cười lạnh: “Giết hắn quá dễ dàng cho nó.” 

 

Từ trong túi lấy ra một cái nhíp y tế. 

 

Một tay đ.â.m vào lòng bàn tay em trai tôi, cố định tay nó trên ghế. 

 

Tôi gần như nôn mửa rồi rút bừa một cây tăm đã qua sử dụng trên bàn. 

 

Đâm vào trong kẽ móng tay Trương Tấn. 

 

Nhìn nó không ngừng giãy dụa nhưng vẫn không thoát ra được, nhìn nó tru lên bất lực. 

 

Mười ngón tay liền tim. 

 

Tôi tàn nhẫn cắm cái thứ hai.

 

“Có đau không?” “So với lúc mẹ c.h.ế.t còn đau hơn sao?” 

 

Tôi diễn một cách sinh động hình ảnh cô con gái báo thù cho mẹ. 

 

Nhiều [heo con] mới vào quán nhìn cảnh tượng này một cách lo lắng và sợ hãi. 

 

Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, chúng co rúm người lại. 

 

Đột nhiên, có một âm thanh. 

 

Tiếng s.ú.n.g vang lên không hề báo trước. 

 

Máu b.ắ.n tung tóe khắp nơi, người đàn ông vẫn đang gào thét trước mặt tôi ôm n.g.ự.c nhìn tôi. 

 

Tôi ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía người nổ súng. 

 

Edward giơ s.ú.n.g lục, cười khanh khách nhìn tôi. 

 

“Ồn ào quá, cô không xuống tay được, tôi liền giúp cô một tay.” 

 

Tôi theo bản năng mở miệng: “Nhưng tôi không…” 

 

Định g.i.ế.c nó.

 

 Edward nheo mắt với một nụ cười nguy hiểm trên khuôn mặt. 

 

“Sao, không nỡ xuống tay? “

 

Tôi mặt không chút thay đổi lắc đầu, nhìn người đàn ông còn đang run rẩy trên mặt đất. 

 

“Kéo vào phòng phẫu thuật đi, tôi muốn trái tim của nó. “

 

Người ở đây nghe được lời của tôi, hoảng sợ nhìn mặt tôi.

 

Trên mặt tôi còn mang theo máu, không cần nghĩ cũng biết rất đáng sợ. 

 

Chỉ có Edward ha ha nở nụ cười, đối với biểu hiện của tôi hết sức hài lòng. 

 

Tôi tự tay móc trái tim Trương Tấn ra. 

 

Sau đó cất nó vào tủ lạnh, đưa đến văn phòng Edward. 

 

Anh ta vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi, không rõ vì sao tôi làm như vậy.

 

 “Trái tim của nó, ta tôi xem qua, còn sống, giá trị duy nhất, chỉ còn là bán lấy tiền.” 

 

Lời nói của tôi, thành công lấy lòng Edward.

 

Anh hứa sẽ đợi đến lúc trao đổi trái tim này. 

 

Hãy chắc chắn rằng có phần tôi ở đó. 

 

Khi bước ra khỏi văn phòng. 

 

Lòng bàn tay tôi không hề đổ mồ hôi khi tôi lôi chiếc thiết bị nghe lén không dây từ trong n.g.ự.c Trương Tấn ra và đặt vào văn phòng của Edward. 

 

Trong chiếc tủ mát chứa đựng trái tim em ấy. 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.