Công chúa Đan Châu

Chương 1


1.

 

Ta là công chúa duy nhất của Khởi triều, gần đây ta luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. 

 

Hôm qua, khi đi qua ngự hoa viên, ta bỗng nhiên thấy một nữ tỳ ngồi bệt xuống đất, than phiền ảo não:

 

“Tại sao người mới đến lại có thể đóng vai quý phi, còn ta chỉ là một nô tỳ chứ.” 

 

Một người khác trêu chọc: “Ai bảo chúng ta xấu xí, không có hậu thuẫn đây.” 

 

“Nhưng tôi thật sự muốn biết, nếu tiểu công chúa biết rằng từ khi nàng ấy sinh ra đến bây giờ, tất cả đều là giả, nàng ấy sẽ thế nào?” 

 

Cung nữ bĩu môi: “Nàng ấy không thể biết được, cả đời này, nàng ấy có c.h.ế.t cũng chỉ có thể ở lại, c.h.ế.t trong bộ phim này thôi.” 

 

“Đúng rồi, ngươi có xem cảnh công chúa nhỏ và phò mã trên giường tối qua không…” 

 

Ta vừa xấu hổ vừa tức giận quát lớn: 

 

“Các ngươi dám bàn luận bừa bãi về ta và phò mã, gan các ngươi to bằng trời sao.” 

 

Hai người họ như nhận ra điều gì, mặt lập tức tái nhợt. Cả hai quỳ xuống đất: 

 

“Chúng nô tỳ không cố ý xúc phạm công chúa, xin công chúa tha mạng.” 

 

Ta vừa định trách phạt, đại tổng quản không biết từ đâu xuất hiện, sau khi xin lỗi, hai người họ bị dẫn đi. 

 

Từ xa, với thính lực xuất sắc của mình, ta vẫn nghe thấy tiếng van xin của hai người: 

 

“Tôi vừa tốt nghiệp, thực sự không thể mất công việc này.”

 

 Tốt nghiệp? Công việc? Ta đang băn khoăn thì phò mã xuất hiện. 

 

“Công chúa, đêm đã khuya, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.” 

 

Tôi nhớ lại cảnh ân ái suốt đêm qua, mặt nóng bừng. 

 

Đang định cùng chàng trở về phòng, ngẩng đầu lên lại thấy trên không trung đầy những chữ dày đặc. 

 

Ta hoảng sợ đến mức suýt trẹo chân.

 

2.

 

Phò mã đưa tay đỡ tôi: “Công chúa cẩn thận.” 

 

Chàng nhìn ta với ánh mắt sâu lắng, dường như có một sự dịu dàng không thể tan biến. 

 

Ta mềm lòng, đặt tay lên tay chàng. 

Đây là phò mã sẽ sống trọn đời cùng ta. 

 

Trong chốc lát, những dòng chữ đỏ xanh đan xen kia thay đổi. 

 

【Nghe nói người đóng vai phò mã là bên đầu tư, trời ơi, thật là đẹp trai.】 

 

【Công chúa nhỏ còn tưởng phò mã thật sự thích cô ấy, buồn cười c.h.ế.t đi được.】 

 

【Công chúa nhỏ cũng thật đáng thương, cô ấy thực sự nghĩ mình là công chúa. Không ngờ lần đầu tiên biết yêu lại thua thảm như vậy.】 

 

【Cô ấy đáng thương gì chứ, từ nhỏ đã có bao nhiêu tiền vốn nuôi nấng rồi, bạn có đau lòng vì mình phải làm việc nặng nhọc không?】

 

【Đạo diễn chớt bằm, đừng có cắt mấy cảnh giường chiếu nữa đi, chị đây là VIP, không thiếu chút tiền nạp này!】

 

【Trời ơi, tôi chỉ nghĩ đến việc họ thật sự đã ‘làm’ rồi, đã hít hít tràn đầy ma.u’ mũi nèeee.】

 

Ta đứng đơ người tại chỗ, phò mã không hiểu, đưa tay chạm vào trán ta: 

 

“Có phải nàng có chút không thoải mái không?”

 

Ta không tự chủ lùi lại một bước, tránh khỏi tay của chàng:

 

 “Không sao, chắc là do ta không nghỉ ngơi tốt.”

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép.)

 

3.

 

Trong hư không có một dòng chữ bôi đậm màu đỏ nhắc nhở ta: 

 

【Đan Châu, chạy nhanh đi, bọn họ muốn g.iết ngươi.】

 

Trong lòng ta dâng trào lên nỗi bất an, trong đầu nghĩ đến ngày mai có nên gọi người của Khâm Thiên Giám đến xem không?

 

Liệu có phải trong lúc vô tình đã chiêu mời điều gì tà ma quỷ quái không nhỉ?

 

Ban đêm, lần đầu tiên một sự việc khiến ta nghi ngờ về xung quanh xảy ra.

 

Ta vừa ngủ không lâu, tiếng vo ve dưới gối làm ta tỉnh dậy.

 

Ngẩng đầu nhìn, hướng tiếng vo ve, thỉnh thoảng còn có ánh sáng lóe qua.

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép.)

 

Ta nuốt nước bọt, tránh phò mã đang ngủ say bên cạnh, lén lút đưa tay lấy vật đó vào trong chăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.