Ta nhìn thẳng vào Cảnh Phi, ánh mắt sắc bén. Bà ta thoáng hiện vẻ tức giận trên mặt, nhưng nhanh chóng kìm nén, lòng ta có phần an ổn hơn.
Tam hoàng tử lên tiếng giải vây cho Cảnh Phi: “Việc cúng tế các tướng sĩ đã hy sinh vốn dĩ do Lễ bộ lo liệu, sao phải đến lượt muội?”
“Tâm ý của một người, theo ta, là cần phải đích thân thực hiện mới thành ý. Phụ hoàng mỗi khi tế trời cũng tự thân hành lễ, chẳng lẽ Tam hoàng huynh có ý kiến gì sao?”
Sắc mặt Tam hoàng tử lập tức thay đổi, vội quỳ xuống: “Nhi thần không dám.”
Phụ hoàng trầm ngâm, không để ý đến hắn, quay sang nói với ta: “Con đi theo trẫm.”
Ta vội theo sau người, lòng không khỏi hồi hộp, không biết người sẽ nói gì với mình.
Người là cha ta, đôi môi của chúng ta gần như giống hệt nhau. Nhưng giữa ta và người vẫn còn rất xa lạ. Tình cảm phụ tử, ta nghĩ, giữa chúng ta vốn dĩ không tồn tại.
Ông lặng lẽ bước đi trước, bóng dáng của một vị đế vương tựa như ngọn núi cao, sừng sững khó với tới, khí thế uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Một lúc sau, người mới nói: “Cha nuôi của con đã bị thương trong trận chiến với quân địch phải không?”
Lòng ta chợt thắt lại, vài phần lo lắng. Ta có thể lừa được Cảnh Phi, nhưng không thể qua mắt được bậc đế vương.
“Vâng, đúng vậy.”
“Sau khi ông ấy bị thương, các con đã sống như thế nào?”
Ta thấy nhẹ nhõm đi một chút, liền kể lại vài câu chuyện vui nhẹ nhàng, vừa nói vừa kín đáo quan sát sắc mặt Hoàng đế, chỉ cần người có vẻ không kiên nhẫn, ta sẽ ngừng lại.
Nhưng người lại kiên nhẫn lắng nghe, thậm chí còn rất chăm chú, khiến ta khó mà liên tưởng đến hình ảnh vị Hoàng đế yếu kém trong giấc mơ, người đã bị lật đổ quyền lực.
Phụ hoàng nói: “Trong trận chiến với quân địch, trẫm cũng có mặt. Trận ấy m//áu chảy thành sông, x//ác chet ngổn ngang…”
Khóe mắt người thoáng hiện lên một giọt lệ.
Lúc đó, ta chợt thấy người có dáng vẻ của một người cha trong lòng ta.
Ngày hôm sau, phụ hoàng ban cho ta bánh nướng và cơm lúa mạch, nói rằng khi xưa người và quân lính hành quân chiến đấu, họ cũng ăn những thứ này.
Bánh và cơm lúa mạch đã được ngự thiện phòng chế biến cầu kỳ, không đến nỗi khó ăn. Nhưng ta biết khi xưa thứ họ ăn chắc chắn không được như thế này.
Chẳng bao lâu, nghe nói Cảnh Phi nương nương bị bệnh, mẫu hậu bảo bà ta nên nghỉ ngơi, ít ra ngoài. Còn Tam hoàng tử thì bị phái đi làm việc bên ngoài.
Bề ngoài nói là phái đi làm việc, nhưng ta nghe Tiêu Khởi bảo thực ra là cho ra ngoài chịu khổ một chút, để hắn biết thế nào là nỗi khổ của người dân.
Tiêu Khởi kể cho ta nghe chuyện này. Vẻ mặt của huynh ấy không phải là vui mừng trước bất hạnh của người khác, mà lại có vẻ bất lực của một người huynh trưởng không thể dạy dỗ nổi đệ đệ.
Huynh ấy nói: “Muội giữ A Tị bên cạnh là đúng. Trước đây ta không biết cuộc sống của muội khó khăn đến thế nào, ta luôn nghĩ đất nước thái bình, sông núi yên ổn, tận mắt chứng kiến mới biết cần phải làm quá nhiều điều.”
Ta an ủi huynh ấy: “Nên huynh phải uống ít rượu, làm nhiều việc hơn.”
Huynh ấy nhìn ta kỳ lạ: “Ta rất ít khi uống rượu, trừ khi không thể không uống.”
Lòng ta bỗng thấy bất an, có gì đó không đúng. Bởi trong giấc mơ, huynh ấy đã hai lần bị người ta trách móc vì uống rượu quá chén.
Một lần là phụ hoàng triệu kiến, nhưng huynh ấy lại uống say đến mức không thể tỉnh dậy, khiến phụ hoàng tức giận mắng nhiếc. Lần khác là khi huynh uống say rồi điều khiển xe ngựa lao đi trên con đường ngự đạo, va phải một thái giám và gây chet người.
Ngự đạo vốn dành riêng cho đế vương, dù huynh ấy là Thái tử cũng không có quyền cưỡi ngựa tùy tiện, huống hồ còn gây ra cái chet của người khác. Sự việc ấy đã khiến huynh bị phế truất.
Nếu bản thân huynh ấy vốn không thích uống rượu, vậy thì điều gì hoặc ai đã khiến huynh uống say đến mức đó?
08
Vào dịp cuối năm, mẫu hậu tổ chức tiệc cài hoa, mời tất cả các công tử, tiểu thư tài sắc ở kinh thành.
Mỗi người đều cài một đóa hoa mai đỏ bên tóc mai, ai nấy đều có vẻ rực rỡ lạ thường.
Ta và A Tị đã đến tuổi, mẫu hậu không muốn tự tiện tác hợp đôi lứa, nên để chúng ta tự lựa chọn, thấy công tử nào hợp ý thì có thể thưởng cho một nhành hoa mai hồng nhạt, các cung nữ sẽ ghi lại tên công tử đó và giúp ta điều tra gia thế, xuất thân.
Ta và A Tị nắm tay nhau cùng dạo chơi.
A Tị vừa đi vừa kể về các thiếu gia công tử ấy. Người này giỏi vũ đạo, người kia thích kiểu mày ngài, có người trông trẻ tuổi nhưng thực ra đã lão luyện phong nguyệt từ lâu.
Ta ngạc nhiên: “Sao ngươi biết rõ vậy?”
A Tị đỏ mặt: “Chuyện lớn nhất của nữ nhi chẳng phải là chuyện kết hôn sao? Trong kinh thành chỉ có mấy thiếu gia công tử nổi bật, ta đương nhiên phải tìm hiểu kỹ, vốn tưởng là tìm hiểu cho mình, ai ngờ lại là để ngươi hưởng lợi.”
A Tị quyết định ưu tiên ta trong buổi tiệc cài hoa này, tránh trường hợp chúng ta thích cùng một người mà tranh giành nhau.
Ta không nhịn được cười: “Ngươi không đánh lại ta đâu.”
“Im miệng lại đi, nhiều công tử thế mà ngươi vẫn không chịu im mồm.” A Tị tức giận nhìn ta.
Ánh mắt ta lướt qua, thấy hai người quen thuộc: Vân Hi Nguyệt và Dương Cảnh Chi. Ta kinh ngạc vô cùng. Sau bao nhiêu vòng xoay, họ vẫn gặp lại nhau.
Bệnh của Dương Cảnh Chi đã khỏi, càng bất ngờ hơn là Vân Hi Nguyệt không những ra t//ù sớm mà còn có thể tham dự tiệc cài hoa. A Tị cũng sửng sốt: “Sao nàng ta có thể đến đây?”
Phải đó, nàng ta sao có thể đến đây?
Rất nhanh, cung nữ đã tra rõ ràng. Người dẫn Vân Hi Nguyệt vào là Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử bị ám sát khi đang tuần tra bên ngoài, Vân Hi Nguyệt – vốn là phạm nhân – đã đỡ đao cho hắn. Để đáp ơn cứu m//ạng, Tam hoàng tử không chỉ miễn khổ sai cho Vân Hi Nguyệt mà còn đích thân đưa nàng ta về Hầu phủ, ép Hầu phủ nhận nàng lại và cho nàng ta vào viện tốt nhất trong phủ.
Chuyện này vừa mới xảy ra hôm qua. Sáng sớm hôm nay, Tam hoàng tử lại tự mình đến đón nàng ta đi dự tiệc cài hoa.
Vừa đến nơi, Vân Hi Nguyệt đã giải được một câu đối của Dương Cảnh Chi, hai người trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã xem nhau như tri kỷ.
Trong lòng ta thoáng lạnh lẽo.
Ta tưởng mình đã thành công thay đổi một số người trong giấc mơ, nhưng những chuyện xảy ra với Vân Hi Nguyệt vẫn kiên định tiến tới. Nàng ta dường như là một định mệnh. Luôn có thể gặp lại những người mà số mệnh đã an bài. Hoàng tử, tướng quân, liệu thần y và công tử phủ Hầu gia còn xa chăng?
Tiệc cài hoa này, ta chẳng chọn ai cả, mười nhành hoa mai hồng vẫn nằm yên trong giỏ.
A Tị cũng mất hứng. Chúng ta lang thang khắp nơi, đột nhiên, Dương Cảnh Chi từ sau cây bước ra.
Hắn khẽ cúi chào, dưới cành hoa, dung mạo như ngọc, phong độ ung dung: “Thảo dân bái kiến hai vị công chúa, cảm tạ ân cứu mạng của công chúa.”
Ta nghe Tiêu Khải kể, cha của Dương Cảnh Chi đã tử trận nơi sa trường, cả nhà họ Dương chỉ còn mình hắn sống sót. Vì vậy hắn mang theo mối thù lớn, bị truy sát suốt dọc đường, đến khi gặp ta mới được thị vệ đưa về kinh và giữ được m//ạng. Hắn kiện người có nội ứng với ngoại địch, gây ra thất bại cho nhà họ Dương.
Trong giấc mơ, hắn nhờ sự giúp đỡ của Vân Hi Nguyệt mà hồi phục, khi trở lại kinh thành, chuyện của nhà họ Dương đã chìm vào quá khứ, mọi người đều cho rằng nhà họ Dương bất tài, hắn mang mối hận lớn, căm ghét Hoàng thượng, cuối cùng phản loạn.
Bây giờ, ta không chắc hắn có còn ý định phản loạn không. Vì đến nay, kẻ nội ứng kia vẫn chưa bị bắt, và trong giấc mơ cũng chưa thấy điều này.
“Dương tướng quân, xin đứng dậy. Đó là nhờ phúc lớn của tướng quân. Phần tạ lễ ta đã nhận rồi, tướng quân không cần khách sáo.”
Dương Cảnh Chi khẽ cười: “Chút ngân phiếu không thể đáp đền ân huệ của điện hạ.”
Hắn đi cùng chúng ta, vừa đi vừa giới thiệu về từng cây mai trong vườn, dưới lời hắn, mỗi cây mai dường như trở nên đặc biệt lạ kỳ. Hắn có tài khiến người ta yêu thích, nhưng tại sao lại muốn được ta yêu thích?
“Dương tướng quân, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
Hắn nhìn ta, bỗng cười, nụ cười ấy khiến cả vườn mai cũng trở thành phụ cảnh.
“Nghe nói điện hạ có mấy nhành mai hồng cực đẹp, có thể ban cho thảo dân một nhành được không?”
Ngươi muốn ta chọn ngươi sao? Mơ đi!
Ta định từ chối thì nghe thấy tiếng ồn ào. Vân Hi Nguyệt đang tranh chấp với một tiểu thư quý tộc, tiểu thư ấy tức giận phất áo định rời đi, nhưng Vân Hi Nguyệt lảo đảo suýt ngã, Tam hoàng tử liền ôm lấy nàng ta, che chắn nàng ta ở phía sau.
Tam hoàng tử định trừng phạt tiểu thư kia.
Ta và A Tị nhìn nhau rồi lập tức tiến tới: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”