Con trai bị tiểu thiếp của phu quân xúi giục không nhận ta là mẫu thân của nó.
“Bà không phải mẹ ta! Lan di nương chưa bao giờ ép ta phải đọc sách, bà ấy mới là mẹ của ta!”
“Phụ thân chỉ có một đứa con trai là ta, ta có ham chơi chút thì sao nào? Lan di nương còn nói, dù ta không học hành gì thì tương lai cả phủ công chúa này vẫn là của ta.
Nhìn thiếu niên đang đứng ở giữa sân, trái tim ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Tinh Hoài, đứa con vất vả 9 tháng 10 ngày sinh ra, mà hiện tại y lại hành xử với ta như kẻ thù.
Không ít lần ta đã vạch trần chuyện xấu mà Lan di nương làm, muốn cho y thấy rõ, nhưng đến nay y cũng đã 10 tuổi, mà sự ghét bỏ của hài nhi đối với ta chỉ có tăng chứ không giảm.
Nếu đã như vậy, tình mẫu tử có hay không có cũng như nhau cả thôi.
“Người đâu, gọi Lan di nương đến đây”
Lục Tinh Hoài vừa nghe liền lập tức nổi giận: “Bà muốn làm gì? Muốn đánh muốn g.i.ế.c gì thì cứ nhằm vào ta, đừng kéo Lan di nương vào!”
Y sốt ruột đến mức dậm chân tại chỗ, nhưng đây là phủ công chúa của ta, có tức giận cũng vô ích.
Không lâu sau, Lan di nương đã đến trước mặt ta, ả có một đôi mắt phượng, mái tóc đen dày, vẻ ngoài đáng thương khó trách phu quân và con trai đều xiêu lòng.
Ta đi thẳng vào vấn đề, không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với ả.
“Ta nghe Tinh Hoài nói, nó muốn làm con của ngươi, ngươi có đồng ý không?”
“Thần thiếp không dám, thiếp chỉ muốn an phận hầu hạ phu quân, ngàn vạn lần không có ý bất kính”
Nàng nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình cười một cách mỉa mai nói: “Nghe thấy chưa? Ngươi muốn làm con của người ta, nhưng người ta căn bản không có ý đó”
“Không thể nào!”
Y vội quỳ xuống nép bên người Lan di nương, như một con thú nhỏ bị thương.
“Di nương, lúc trước người nói rất muốn ta làm con trai của người mà, người nói đi, chỉ cần người nói, từ nay về sau ta sẽ là con của di nương rồi”
Vì một người đàn bà khác, Lục Tinh Hoài không chút nể nang mà quỳ xuống, khiến ta không khỏi nhắm mắt.
“Thiếu gia, người đừng nói bậy, nhất định là do người nghe nhầm rồi”
Ta hừ nhẹ một tiếng: “Mặc kệ là nó có nghe nhầm hay không, hôm nay chỉ cần ngươi đồng ý, từ nay về sau Lục Tinh Hoài chính là con của ngươi”
Lan di nương nghe xong có chút bối rối.
Dù sau, từ xưa đến nay, làm gì có mẫu thân nào lại đem con mình tặng cho tiểu thiếp bao giờ.
“Nhưng trước đó, ta cũng có một điều kiện”
Lục Tinh Hoài nghe đến đây không khỏi nổi giận, giọng nói lạnh lùng: “Bà còn muốn nói điều kiện? Đừng tưởng phụ thân không có ở nhà thì bà muốn làm cái gì thì làm!”
Đúng là nuôi ra một con “bạch nhãn lang”!
“10 tháng mang thai, mới sinh ra được ngươi, bây giờ muốn cắt đứt quan hệ dù không còn công dưỡng thì cũng có công sinh. Ta cũng không làm khó ngươi, 30 gậy, tình mẫu tử của ta và ngươi coi như chấm dứt, có đồng ý không?”
Thiếu niên không chút do dự đồng ý ngay tức khắc.
Lan di nương bên cạnh thấy vậy, hô lớn: “Không được, thiếu gia! Thân thể thiếu gia cao quý như ngọc sao có thể chịu đựng hình phạt như vậy, hãy để thần thiếp chịu phạt thay cho người”
Hai người họ dưới mi mắt ta diễn vỡ kịch mẫu tử tình thâm.
“Ngươi khoan hãy khóc, ta giúp ngươi hiểu đúng một chút, là nó muốn cắt đứt quan hệ mẫu tử với ta, cái này gọi là đoạn tuyệt không phải là hình phạt. Tất nhiên, ngươi cũng có phần, tặng ngươi một đứa con, ngươi cũng phải trả cho ta 30 gậy, có bằng lòng nhận không?”
Lan di nương nghe xong có chút do dự.
“Di nương, người yên tâm, chỉ cần qua hôm nay, sau này ta chắc chắn sẽ hiếu thuận với người”
Lan di nương nhắm mắt, hít sâu một hơi sau đó cúi đầu: “Thần thiếp bằng lòng”
Ta cười khẩy một cái, sau đó ra lệnh cho hạ nhân ra tay.