Kiếp trước, ta quỳ trước điện của Hoàng hậu ba ngày ba đêm, mới có thể gả cho Giang Hành.
Giang gia là gia tộc lớn, Giang mẫu coi thường ta, một Công chúa không được sủng ái, không có ích gì cho con đường làm quan của Giang Hành.
Ngày xuất giá, ta vào từ cửa nhỏ của Giang phủ, rõ ràng là đêm động phòng hoa chúc, nhưng Giang Hành lại không bước vào hỉ phòng.
Thành hôn nhiều ngày, hắn ta không hề chạm vào ta, người hầu trong phủ đều cười ta là kẻ vô dụng không đẻ được trứng, Giang mẫu cũng coi thường sự tồn tại của ta, liên tục nạp thiếp cho hắn ta.
Ta tự an ủi mình, có thể gả cho hắn ta đã là may mắn lắm rồi, không dám đòi hỏi gì hơn, mà hắn ta cũng yêu ta.
Ta tìm hiểu sở thích của hắn ta, mỗi ngày nấu canh cho hắn ta, nghĩ rằng hắn ta sẽ thấy được tấm lòng của ta.
Cho đến một đêm, hắn ta chiếm đoạt thân thể ta, mắt tràn đầy tình ý, không khí nồng nặc mùi rượu.
Nhưng chưa kịp để ta hoàn hồn, hắn ta đã cởi trần, ánh mắt mơ màng vuốt ve khuôn mặt ta: “A Trăn, cuối cùng ta cũng có được nàng.”
“Ngươi nhìn cho rõ ta là ai!”
“Là A Trăn, nàng là Dung Trăn, sao nàng lại hỏi vậy?”
Tình yêu dạt dào chìm vào màn đêm đen kịt.
Đúng vậy, hắn ta luôn gọi ta là Công chúa Thanh Nhạc, nhưng lại thân mật gọi Hoàng muội là A Trăn.
Ta nhịn xuống sự đau khổ vào trong lòng, bắt chước giọng nói của Dung Trăn: “Thái phó đã yêu A Trăn như vậy, tại sao còn thành hôn với Hoàng tỷ?”
“Vì ta cần một người nữ nhân ngu ngốc để giữ nhà cửa yên ổn.”
“Sao ngài biết Hoàng tỷ có thể giữ được?”
“Dưới sự dạy dỗ của mẫu thân ta, làm sao nàng ta không giữ được? Còn phải cảm ơn mẫu thân ta, bà ấy đã sớm nhìn ra Dung Thanh là người dễ bảo, hơn nữa Dung Thanh lại yêu ta như vậy, hy sinh một chút cũng không có gì đáng trách.”
“A Trăn, nàng hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa, ta sẽ sớm cưới nàng về nhà.”
“…”
Ta nhắm mắt lại, lòng như tro tàn.
Hèn chi mỗi lần ta bị Giang mẫu rầy la, hắn ta chỉ nói một câu: “Mẫu thân là vì muốn tốt cho nàng, nàng đừng có không biết điều, làm dâu Giang gia ta, phải biết giữ quy củ Giang gia, người khác học được, sao nàng lại không thể?”
Đối với ta, hắn ta nghiêm khắc lạnh nhạt; đối với Dung Trăn, hắn ta lại che chở hết mực.
Hắn ta vẫn luôn nghĩ rằng Dung Trăn và hắn ta tâm đầu ý hợp, chỉ là ta đáng ghét đã phá hoại uyên ương, nên sau khi thành hôn, hắn ta không ít lần mỉa mai ta.
Năm đầu tiên ta và Giang Hành thành hôn, Dung Trăn đã nhiều lần lấy cớ học tập để đến Giang phủ tìm Giang Hành, đôi khi ta không nhịn được hỏi nàng ta: “Bài vở nào mà phải thường xuyên đến tận nhà phu tử để hỏi?”
Nàng ta liền giả vờ ngây thơ vô tội: “Chẳng lẽ là vì muội đến tìm Thái phó mà tỷ tỷ giận sao?”
Nhiều năm bị chèn ép, ta đã quen với việc nhẫn nhịn mọi chuyện, chỉ có thể nhìn Dung Trăn giả tạo mà tự mình tức giận, hao tổn tinh thần.
Và đêm đó, Giang Hành sẽ lạnh lùng chất vấn ta tại sao lại làm khó Dung Trăn, thân là chủ mẫu Giang phủ, sao có thể ghen tuông như vậy!
Thật nực cười.
Bề ngoài, ta là Công chúa cao quý, lại là chủ mẫu Giang phủ, nhưng trong sân của ta chỉ có nha hoàn hồi môn là Tiểu Thúy hầu hạ, ngay cả ăn uống của ta cũng chỉ hơn người hầu một chút mà thôi.
Bởi vì Giang mẫu nói, Công chúa gả đến Giang gia này là để học làm thê tử, làm mẫu thân, chứ không phải đến để hưởng phúc. Còn Giang Hành, đứa con hiếu thảo này, không phản đối, chỉ nói mọi chuyện nghe theo mẫu thân sắp xếp.
Cho nên, đến năm thứ hai sau khi thành hôn, thân thể ta bắt đầu suy yếu.
Lang trung xem qua, nói là bệnh ở tâm.
Sau đó nữa, ta và Dung Trăn bị bọn thổ phỉ bắt cóc treo trên vách núi, Giang Hành lại chọn Hoàng muội ta, Dung Trăn.
Ta nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Dung Trăn khi được Giang Hành bảo vệ trong lòng: “Ngươi gả cho chàng thì đã sao, chẳng phải vẫn là số phận bị bỏ rơi hay sao?”
“Giang Hành, vậy ta thì sao? Ta là thê tử chàng mà–”
“Công chúa Thanh Nhạc, Giang mỗ đi một lát sẽ quay lại, nàng nhất định phải bảo trọng.”
Nỗi đau nào lớn hơn cái chết của trái tim.
Bọn cướp cười khẩy một tiếng: “Công chúa Thanh Nhạc, ta vốn không muốn làm hại ngươi, nhưng có người trả cho ta đủ tiền, ta cũng không còn cách nào khác.”
“Ai?”
“Ngươi sắp chết rồi, ta sẽ cho ngươi chết một cách minh bạch, là Công chúa Trường Bình.”
Ta nhìn bóng dáng hai người rời đi, lấy cây trâm trên tóc xuống, cắt đứt dải lụa buộc quanh eo dùng để treo người, rơi thẳng xuống vực sâu.
Tiếng gió rít bên tai, ta cảm nhận rõ ràng cơ thể rơi xuống và nỗi hận ngập trời trong lòng.
Nếu có thể làm lại, ta nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả giá thật lớn!
…
Mẫu thân đứng dưới gốc cây lê, mặc áo lụa đỏ san hô, dịu dàng vẫy tay về phía ta: “Thanh nhi, mau lại đây.”
“Mẫu thân!” Ta chạy như bay vào vòng tay mẫu thân: “Thanh nhi nhớ mẫu thân lắm.”
Là cảm giác ấm áp quen thuộc.
Nhưng không lâu sau, bà ấy buông tay, đẩy ta ra với vẻ mặt đau thương: “Thanh nhi, con không thể báo thù cho mẫu thân, còn chết dưới tay con gái bà ta.”
“Mẫu thân rất thất vọng về con.”
“Là Thanh nhi sai rồi, mẫu thân, mẫu thân đừng đi – Thanh nhi cầu xin mẫu thân -”
Hình bóng của mẫu thân trở nên mờ nhạt, ta khóc lóc đưa tay ra, nhưng dù có dùng sức thế nào cũng không thể nắm bắt được.
“Công chúa, đến giờ đến học đường rồi.”
Ta tỉnh dậy, lau mặt, sờ thấy tay đã ướt đẫm.
Mẫu thân, lần này con nhất định không để mẫu thân thất vọng!
Ta ngồi trên ghế gỗ, nhìn cô nương trong gương đồng, mắt sáng mày ngài, da trắng mịn màng, là dáng vẻ của một cô nương mười bốn tuổi.
Chỉ còn vài tháng nữa là đến ngày Giang Hành trở thành Thái phó của ta. Vẫn còn kịp, tâm tư thiếu nữ chưa kịp lan tràn như cỏ dại.
Thế nhưng lúc này, những người biết Dung Thanh yêu mến Giang Hành đã không còn ít. Bởi vì sau khi Dung Trăn nhận ra ta có chút yêu mến Giang Hành, nàng ta đã lớn tiếng tuyên dương.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, Dung Trăn tìm mọi cách để làm nhục ta, bôi nhọ danh dự của ta, đó là cách để nàng ta có được niềm vui.
Ước chừng nàng ta bị bệnh tâm lý biến thái rồi.
Ta tháo cây trâm trên đầu, nắm chặt trong tay.
“Đổi cây trâm này thành trâm gỗ đi.”
“Thế nhưng Công chúa, mỗi lần người đến học đường đều thích đeo cây trâm vàng hình bướm này, hôm nay sao lại…”
“Bởi vì ta thấy nó xui xẻo.”
“Nô tỳ không hiểu.”
“Không hiểu cũng không sao, cứ vứt cây trâm này đi là được, từ nay về sau chúng ta tránh xa những thứ dơ bẩn.”
Ta nhìn tiểu cô nương nhíu mày gật đầu, mỉm cười xoa đầu cô bé.
Rõ ràng nhỏ hơn ta hai tuổi, nhưng vì bảo vệ ta mà bộc phát ra năng lượng kinh người.
Kiếp trước sau khi ta chết, nàng ấy vì ta, một chủ tử bất tài, mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi để đòi lại công bằng, bị đánh bị mắng cũng không chịu nhượng bộ, kết quả bị Giang mẫu hạ thuốc đưa lên giường đứa con trai ngốc của quản gia Giang phủ, chưa đầy một tháng đã bị làm nhục đến chết.
Trên đời này, nếu nói có ai thật lòng tốt với ta, e rằng ngoài mẫu thân ra thì chỉ có Tiểu Thúy. Nhưng ta lại không bảo vệ được ai, ngược lại để họ vì ta mà chết.
Ta cúi đầu nhìn cây trâm bướm trong lòng bàn tay, cạnh cánh bướm cấn lòng bàn tay khiến ta bị đau.
Tại sao mỗi lần ta đều đeo nó?
Chỉ vì lần đầu gặp mặt, vị Thái phó tốt bụng của ta đã khen cây trâm bướm của Dung Trăn sống động như thật, làm nàng ta thêm phần xinh đẹp.
Còn ta, thân là Hoàng tỷ của Dung Trăn, vì muốn thu hút sự chú ý của hắn ta, đã bắt chước một cách vụng về, kiếp trước, không ít lần vì thế mà khiến người khác bàn tán.
“Thật không biết xấu hổ, ai mà không biết Giang Thái phó để ý đến tiểu Công chúa, đại Công chúa làm vậy thật khó coi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đại Công chúa nào xứng với Thái phó? Vừa không được Hoàng thượng sủng ái, lại không có mẫu tộc hùng mạnh, thậm chí dung mạo cũng không bằng tiểu Công chúa.”
“Người mù cũng biết nên chọn ai.”
Nhớ lại những lời nói kiếp trước, tuy sắc bén, nhưng ngay cả người ngoài cuộc cũng nhìn ra được, ta lại mê muội. Ta nhắm mắt lại, thở ra một hơi:
“Đi thôi.”
Hôm nay ta mặc một bộ thanh y, tóc đen chỉ dùng một chiếc trâm gỗ để buộc lên, ta biết điều này khác hẳn với ta thường ngày.
Từ nhỏ, Hoàng hậu đã thích mặc những bộ y phục quê mùa lên người ta, nếu ta mặc không đúng, sẽ bị phạt quỳ trước cửa Phượng Loan điện, lặp lại ba trăm lần câu nói mình là đồ xấu xí.
Ta vì lấy lòng Hoàng hậu, mỗi ngày đều ăn mặc còn già hơn cả các lão ma ma trong cung.
Rõ ràng còn chưa đến tuổi cập kê, nhưng trông như đã hòa ly và có hai đứa con.
Tuy ta được nuôi dưỡng dưới gối Hoàng hậu, nhưng lại là con của Hoàng thượng và một cung nữ trong cung sau một đêm ân ái, Hoàng thượng coi ta là nỗi ô nhục, chưa từng muốn gặp ta.
Khi đó, Hoàng hậu không có con, sanh mẫu của ta vì muốn giữ lại mạng sống cho ta, đã đâm đầu vào cột, lấy mạng đổi mạng.
Sau đó, Hoàng hậu mang thai, sinh được một nhi tử một nữ nhi. Nhi tử là Thái tử đương triều Dung Cẩn, nữ nhi là Dung Trăn.
Còn ta, đương nhiên trở thành người không quan trọng trong hoàng cung này.
Ta của ngày xưa, vì muốn gặp Giang Hành nhiều hơn, luôn là người đầu tiên đến học đường.
Hôm nay, ta đúng giờ tìm đến bàn học của mình ngồi xuống, vừa mở sách ra, Giang Hành đã hiếm thấy đi đến trước bàn: “Công chúa Thanh Nhạc, đã làm bài tập chưa?”
Ta không nói gì, đưa bài tập đã viết xong cho hắn ta.
Hắn ta vẫn như kiếp trước, ưa thích mặc bạch y, dáng người tuấn tú cao ngất, tựa như trích tiên không vướng bụi trần.
Lúc đầu ta chính là bị sự cao quý và lạnh lùng của hắn ta mê hoặc, mới không thể kiềm chế được.