1
Ta được tái sinh vào ngày Minh Thụy nhận tổ quy tông. Nỗi đau đớn khi từng thớ thịt bị cắt ra từng nhát dường như vẫn chưa tan biến, ta vừa mở mắt ra đã thấy Minh Thụy cúi đầu đứng bên cạnh hỏi:
“Tiểu thư làm sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?”
Ta sợ hãi vội lấy chăn trùm đầu.
Trong mắt nàng lộ rõ sự đố kỵ, không cam lòng, kiếp trước tại sao ta lại không phát hiện ra chút nào.
Lúc đầu, Minh Thụy chỉ là một kẻ ăn mày, khi nàng ăn xin ngoài đường bị người ta bắt nạt, cha ta đi ngang qua thấy không đành lòng, bèn đưa nàng về làm tì nữ thân cận cho ta.
Nàng bằng tuổi ta, lúc đó ta đang tuổi ham chơi, thấy nàng thì vui mừng khôn xiết, đối xử với nàng như tỷ muội ruột.
Ca ca thương ta nên cũng coi nàng như muội muội ruột, có gì hay ho đều không thiếu phần của nàng.
Sau đó, bệ hạ ra lệnh cho thiên hạ tìm người, chúng ta mới biết, Minh Thụy là hoàng tộc lưu lạc bên ngoài.
Nàng được đưa về hoàng cung, chúng ta đều vui mừng cho nàng.
Cho đến khi ba vị công chúa khác của hoàng đế lần lượt gặp nạn, Minh Thụy trở thành công chúa duy nhất.
Hoàng đế dành hết mọi sự sủng ái cho nàng.
Ta không ngờ, nàng được vinh hiển, việc đầu tiên nàng làm lại là hướng mũi dao về phía Vân gia ta.
Đầu tiên, nàng tìm cớ tịch thu tài sản nhà ta, cha mẹ ta bệnh không dậy nổi, Minh Thụy lại để mắt đến dung mạo của ca ca, muốn nạp huynh ấy làm nam sủng, ca ca không chịu, nàng liền đưa huynh ấy vào phòng tịnh thân.
Còn ta, nàng bắt ta vào cung làm tì nữ rửa chân hèn mọn nhất.
Vì nước rửa chân cho nàng hơi nóng, nàng liền dùng chân dẫm mạnh lên mặt ta, sai người cắt từng miếng thịt trên mặt ta.
Trước khi chết, ta tuyệt vọng hỏi nàng tại sao.
Minh Thụy lại cười nham hiểm:
“Ngươi từng được ta hầu hạ có thoải mái không? Một công chúa đường đường chính chính hầu hạ ngươi, ngươi có hài lòng không?”
Hóa ra, nàng làm tất cả những điều này chỉ để xóa bỏ dấu vết từng làm nô tì.
Nhưng nếu không có nhà ta, ngày đó nàng bị đám côn đồ bắt nạt thì đã chết ngoài đường rồi.
Sự tử tế của cả nhà ta đối với nàng lại là khởi đầu của tấn bi kịch này.
May mắn thay, ta đã được tái sinh, ta sẽ không để tất cả những chuyện này xảy ra nữa.
Minh Thụy muốn tiến lên hầu hạ ta mặc quần áo nhưng ta lại tự nhiên tránh tay nàng.
Ngươi giúp ta mặc một bộ quần áo thì cắt một miếng thịt của ta, cái phúc này ta không dám nhận.
“Minh Thụy, mẫu thân thích ăn bánh hoa quế ở phố Tây, ngươi đi mua ít đi.”
Minh Thụy gật đầu, vâng lời rồi lui ra ngoài.
Ta thấy nàng bước ra khỏi cửa lớn mới vội vàng mặc quần áo, chạy thẳng ra phố.
Phố Đông có một con hẻm tối, chỉ cần có tiền thì việc gì cũng làm.
Ta đặt hết tiền riêng của mình lên bàn của họ, nói lời tha thiết:
“Ta muốn các ngươi giúp ta trói một người, ngay bây giờ, lập tức, bán nàng đi thật xa!”
Chủ sự cầm lấy túi tiền của ta hỏi:
“Xa đến mức nào?”
Ta thuận miệng nói ra nơi xa nhất mà ta có thể nghĩ đến:
“Lộc Thành!”
Nói xong ta bước ra khỏi hẻm, tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiếng nói chuyện của những người qua đường đang uống trà bên cạnh lại lọt vào tai ta:
“Nghe nói bệ hạ đã phái sứ giả đến vùng Lộc Thành để tìm người, nghe nói là hoàng tộc lưu lạc chốn dân gian…”
Ta vội vàng quay lại giật lấy túi tiền.
“Không bán nữa, không bán nữa.”
2
Kiếp trước ta được cha mẹ và ca ca cưng chiều mà lớn lên, ngay cả một con chim cũng chưa từng giết nhưng đến nước này, dù Minh Thụy có đến đâu thì cũng có thể bị hoàng đế tìm về, một khi nàng khôi phục thân phận công chúa, cả nhà ta sẽ chết chắc.
Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể giết nàng.
Ta ra khỏi hẻm tối, đi thẳng đến hiệu thuốc.
“Cho ta một gói thạch tín.”
Một giọng nam bên cạnh đồng thời nói với ta.
Ta quay đầu lại, trừng mắt nhìn Vân Thiên Lý.
“Ca?”
“Giang Dung?”
Ca ca kéo ta sang một bên, cau mày hỏi:
“Sao muội không ở nhà cho đàng hoàng, lại chạy lung tung ngoài đường thế này? Ta hỏi muội, Minh Thụy đâu? Dạo này muội đừng để nàng ta ra khỏi cửa…”
Ca ca lải nhải một tràng, trong đầu ta đột nhiên có một suy đoán táo bạo.
“Ca… huynh cũng sống lại rồi phải không?”
“Cũng?”
Ca ca kinh ngạc nhìn ta.
Hai chúng ta nhìn nhau không nói nên lời, cuối cùng cầm hai gói thạch tín về nhà.
Chúng ta trốn trong thư phòng bàn bạc, ta hỏi ca ca, kiếp trước sau khi ta bị thiên đao vạn quả thì huynh ấy chết như thế nào?
Vân Thiên Lý trợn tròn mắt:
“Muội bị thiên đao vạn quả mà chết sao?”
Chuyện gì thế này? Ca ca không biết ư?
Ta hỏi mới biết, hóa ra trước khi ta chết vài ngày, ca ca đã bị đám thái giám cuốn trong chiếu rồi đánh chết bằng gậy.
Vân Thiên Lý tức đến run cả tay: “Nàng ta sao có thể… sao có thể độc ác đến vậy!”
Ta thở dài:
“May mà bây giờ mọi chuyện vẫn còn kịp.”
Vân Thiên Lý bảo người nấu một nồi chè đậu xanh, nói là để giải nhiệt cho toàn bộ người trong phủ, để lại một bát cho Minh Thụy đi vắng.
Ca ca lấy thạch tín ra định bỏ vào.
Ta vội nói: “Đợi đã.”
Ca ca hơi nhíu mày: “Lúc này muội còn mềm lòng sao?”
Ta lấy gói còn lại trong lòng ra: “Muội sợ một gói không chết được, bỏ hai gói đi.”
Vân Thiên Lý gật đầu, chúng ta vừa khuấy đều hai gói thạch tín thì đột nhiên nghe thấy tiếng Minh Thụy ở ngoài cửa lớn.
“Người đâu, mau đến đây!”
Ta bưng chè đậu xanh ra ngoài xem, chỉ thấy Minh Thụy đang dìu một người nam nhân trung niên mặc áo vải thô.
Ta đột nhiên trợn tròn mắt, suýt nữa thì không thở nổi.
Kiếp trước cũng như vậy, nàng cứu hoàng đế vi hành đến nhà, hoàng đế nhìn thấy đôi lông mày giống mình của nàng liền sinh nghi, sau một hồi dò hỏi thì nhận nhau.
Bánh xe số phận đúng là biết xoay!
Minh Thụy vội vàng nói: “Tiểu thư, vị lão gia này ngất xỉu bên đường, hình như bị say nắng rồi, chúng ta cứu ông ấy đi!”
Nàng nhìn thấy bát chè đậu xanh trong tay ta, đưa tay định lấy.
“Bát canh này…”
Ta giơ tay hất đi: “Hỏng rồi.”
Ta có mấy cái mạng chứ, sao dám đầu độc hoàng đế.
Sự đến nước này, ta đành phải gọi ca ca đến sắp xếp cho hoàng đế ở phòng khách, quả nhiên khi tỉnh dậy, việc đầu tiên ông làm là muốn gặp Minh Thụy.
Ta đứng bên cạnh, nhìn ông ta kích động đánh giá Minh Thụy: “Giống, thật giống, con bao nhiêu tuổi rồi? Sinh vào lúc nào?”
Minh Thụy cúi đầu nói: “Nô tỳ năm nay mười tám, sinh ngày mùng bảy tháng ba âm lịch.”
“Đúng, đúng là độ tuổi này…”
Hoàng đế kích động đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Ông ta run rẩy đỡ Minh Thụy dậy: “Cuối cùng ta cũng… cuối cùng ta cũng…”
Ông ta chưa nói hết lời, ta đã quỳ sụp xuống đất, ôm lấy chân ông ta mà khóc lớn:
“Cuối cùng con cũng tìm được người rồi! Cha!”
3
Hoàng đế ngây người, Minh Thụy cũng ngây người.
Ta đẩy Minh Thụy ra, khóc đến đau đớn:
“Người còn nhớ Lâm Hải Đường ở vương phủ không? Đó là mẹ của con! Cha! Cuối cùng con cũng gặp được người rồi!”
Minh Thụy không nhớ hết những chuyện hồi nhỏ, rất nhiều chuyện là sau khi được nhận về cung, hoàng đế mới kể cho nàng nghe.
Để tìm đủ cảm giác hơn người trước mặt ta, nàng thường bắt ta quỳ xuống nghe.
Nói cách khác, ta hiểu rõ mọi chi tiết liên quan đến Minh Thụy hơn chính bản thân nàng ta, vậy tại sao ta không thể là công chúa chứ?
Ta vừa khóc vừa liếc nhìn Minh Thụy, nàng ngây người đứng tại chỗ, mặt tái mét.
“Con nói bậy gì thế!”
Giọng nói sang sảng của cha từ ngoài cửa truyền đến, ta thầm kêu không ổn, mặt ông ấy đỏ bừng vì tức giận: “Cha con còn chưa chết! Con vội vàng nhận cha cái gì?”
Ta còn chưa kịp nói, Vân Thiên Lý từ ngoài cửa đã cầm ngọc bội đi vào, trực tiếp quỳ xuống trước mặt cha:
“Cha! Con biết cha không nỡ lòng với muội muội nhưng họ mới là người thân của nhau! Cha xem! Đây là nửa miếng ngọc bội mà muội muội đeo trên người khi ngất xỉu trước cửa nhà chúng ta hồi nhỏ, giống hệt nửa miếng trên người vị lão gia này!”
Ca ca quả nhiên thông minh, biết đi lấy trộm tín vật của Minh Thụy.
Cha hoàn toàn ngây người.
Mà lúc này Minh Thụy cũng cuối cùng ý thức được nàng mới là con gái ruột của người nam nhân này, còn ta và Vân Thiên Lý đang chuẩn bị hợp tác để giả mạo.
Nàng khóc lóc túm lấy quần áo của hoàng đế:
“Ngọc bội này là của ta, là mẹ cho ta! Ta mới là con gái của người.”
Nàng lại quay sang ta:
“Tiểu thư! Tại sao người lại làm như vậy?”
Ta khóc còn thảm hơn nàng:
“Ta có cần phải nói dối không? Ta được Vân lão gia nhận nuôi, sống cuộc sống nhung lụa, còn nhìn vị này, cô đơn lẻ bóng ngất xỉu ngoài đường mà không có người thân bên cạnh, nếu không phải là cha ruột của ta, tại sao ta lại phải giả làm con gái của người ta?”
Lời ta nói rất có lý, hiện trường im phăng phắc.
Minh Thụy ngây người đứng tại chỗ, có lẽ cũng không nghĩ ra tại sao ta lại giả mạo nàng, chỉ không ngừng lắc đầu.
Còn cha ta, trực tiếp giơ tay tự tát mình một cái, sau đó nhíu mày nghi hoặc: “Đây cũng không phải là mơ.”
Ánh mắt của hoàng đế đảo qua đảo lại giữa ta và Minh Thụy, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ngay lúc này, một đám đông người trong cung xông vào nhà ta, quỳ xuống rạp đầu.
Ta lại diễn một màn kinh ngạc, tỏ vẻ mình thực sự không biết thân phận của ông ta.
Dù ta có vật chứng và Vân Thiên Lý làm nhân chứng giả nhưng đôi mày đôi mắt của Minh Thụy lại có phần giống hoàng đế, hoàng đế quyết định đưa cả ta và Minh Thụy vào cung, rốt cuộc ai mới là con gái của ông, ông phải điều tra kỹ càng.
Thò đầu một nhát, rụt đầu cũng một nhát.
Chi bằng liều một phen.
Công chúa thật này, ta nhất định phải làm!