8
Đại bá đại nương được ta sắp xếp ở tại một khách điếm bên ngoài hoàng cung, phái người canh chừng, nhưng không hạn chế tự do.
Bọn họ cách dăm ba hôm lại âm thầm tìm ta đòi tiền, ta mỗi lần đều cho một khoản lớn.
Ngụy Cương nói: “Tiền của ngươi chỉ sợ là sắp hết rồi.”
Ta sờ vòng ngọc trai trong túi áo, cười cười: “Vốn dĩ cũng không phải đồ của ta.”
Số tiền các tiểu thư thế gia vì muốn nịnh bợ mà tặng cho ta, ta không chút để ý đưa hết cho một nhà đại bá.
Vì thế trong triều đều khen ngợi ta có ơn tất báo, nhân hậu hiền từ.
Không lâu sau, đường huynh thua hết tiền trong sòng bạc, đại nương lại trà trộn vào cung tìm ta đòi tiền.
Ta mỉm cười nhìn nàng ta:
“Bổn cung cho các ngươi nhiều bạc như thế, đủ để các ngươi sống vô lo vô nghĩ hết đời, sao vẫn còn tới đòi?”
Đại nương cười gượng:
“Ca ca ngươi không biết sao lại đột nhiên đánh bạc thành tính, số bạc ngươi cho chúng ta, đều bị hắn thua hết rồi.”
“Vậy ta cũng không còn cách nào, ta cũng hết tiền rồi.”
Đại nương chợt tái mặt.
Bà ta lại dùng thủ đoạn cũ để đe dọa ta, nhưng không ngờ lại bị người trực tiếp kéo xuống đánh hai mươi đại bản.
Lúc bà ta nằm trên đất chửi mắng, ta dựa vào cửa cười khúc khích, nói:
“Ngươi là cái thứ gì mà dám nói chuyện như thế với bổn cung, trận đòn này chỉ là cảnh cáo, nếu có lần sau, chính là tội chết.”
Đại nương toàn thân run rẩy nhìn ta, cuối cùng đã nhận ra rằng ta không còn là Trần Cảnh bọn họ có thể nắm trong tay ngày trước, ta hiện tại là trưởng công chúa Thường Nghi mà bà ta đã tự mình chứng thực, ta có thể dễ dàng bóp chết bọn họ.
Bà ta sẽ không biết, đường huynh lần đầu tiên vào sòng bạc, là ta sai người dẫn hắn đi vào.
Hắn liên tiếp thắng mấy ngày, từ đó thành nghiện, hắn hết tiền, ta liền cho, lâu dần, họ cho rằng dù hắn có thua bao nhiêu, cũng sẽ có người bù vào.
Đến khi ta đột nhiên trở mặt.
Số tiền bọn họ nợ giống như một cái động không đáy, ba đời cũng không trả hết.
Không lâu sau, người của sòng bạc đến cửa đòi nợ, chặt đi hai cánh tay của đường huynh.
Đại bá đại nương không còn cách nào, đi tìm Thôi các lão đòi tiền, nói họ đồng ý làm nhân chứng, nhưng Thôi các lão bị lừa một lần đã vô cùng tức giận, hạ lệnh cho người hầu trói họ vào xe ngựa kéo lê trên đường.
Nghe nói đại bá đứt chân, đại nương bị thương ở phổi.
Một nhà ba người tá túc ở miếu hoang ngoài thành xin ăn sống qua ngày, nhìn dáng vẻ của họ, sợ rằng không sống qua được mùa đông năm nay.
Có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy ta ác độc, nhưng ta vốn dĩ không phải là người thiện lương.
Chút máu mủ tình thân đó, đã mất dần khi bọn họ bán ta với giá một trăm lượng bạc, rồi lại chuẩn bị bán ta cho Thôi các lão.
Cái hủy hoại bọn họ, chính là lòng tham không đáy của bọn họ.
Sau đó, Thôi các lão và Ngụy Nhiễm biến mất một thời gian dài.
Có thể họ đang đi tìm nhân chứng khác, nhưng người dân trong thôn Lư Hoa đã bị Ngụy Cương kiểm soát từ trước rồi.
Hắn cho người cầm tranh vẽ ta tới trong thôn nói ta là tội phạm bị truy nã, những người quen biết ta sẽ bị bắt để thẩm vấn.
Đợi đến khi người của Thôi các lão cầm tranh vẽ của ta đến hỏi, người trong thôn không một ai dám nói quen biết ta.
Mắt thấy Thôi các lão lần này mất đi kim bài miễn tử, còn khiến các triều thần thất vọng, mất đi lòng người, Ngụy Cương rất vui mừng.
Hắn nói muốn đi du hành, nhưng điều ngạc nhiên là, hắn muốn dẫn ta đi cùng.
9
Ngụy Cương dường như rất quen thuộc với kinh thành, hắn vòng qua những nơi phồn hoa nhộn nhịp, đi tới nơi lưu dân tụ tập.
“Ta không phải là đứa trẻ được coi trọng nhất trong nhà, năm mười tám tuổi ta đi khắp từ nam ra bắc, nhìn thấu sự đau khổ trên đời. Tiên đế ngu dốt, đám người Thôi các lão nắm quyền, bọn chúng biển thủ tiền cứu trợ, cấu kết với thương nhân.”
“Vì thế khi đó ta đã nghĩ, nếu ta nắm quyền thiên hạ trong tay, nhất định sẽ không để nó trở thành như thế này, nhưng chúng không để ta được như ý.”
Những nạn dân chen chúc nhau trong một góc, một đứa trẻ bốn năm tuổi quần áo không quấn hết thân người, gầy gò ốm yếu.
Ngụy Cương cũng không ghét bỏ, hắn cúi xuống sờ đầu đứa bé.
Hắn lấy từ trong ngực ra cho đứa bé một chiếc bánh đào vừa mua.
Thấy ta đứng một bên mang theo nghi hoặc, Ngụy Cương hỏi: “Cuộc sống trước kia của ngươi rất khó khăn sao?”
Ta gật đầu:
“Khó khăn lắm, xuân thu phải đóng thuế lương thực, nhưng nếu gặp phải nạn châu chấu, bão tuyết lũ quét, mùa màng thất thu, thuế của triều đình lại không ít, chúng ta chỉ có thể lấy trong nhà ra bù vào, khi đó thường xuyên phải ăn cây cỏ côn trùng.”
Ngụy Cương thở dài: “Vậy nên vừa rồi ta chỉ cho đứa trẻ đó một miếng bánh, nếu như ta cho tiền, nó sẽ bị những người khác cướp mất. Ban phát nhất thời không thể giải quyết được gì, điều ta muốn làm, là chỉnh lý triều đình từ tận gốc rễ.”
Ta từng nghĩ rằng Ngụy Cương còn trẻ, sẽ không hiểu được nỗi khổ của người dân.
Không ngờ rằng, hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Bên ngoài cung không được yên ổn, chúng ta đi một vòng chuẩn bị quay về, không ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố.
Không biết từ đâu xuất hiện sát thủ nhằm vào Ngụy Cương mà đến.
Thị vệ liều chết phản kháng, chỉ đủ để ta và hắn cưỡi ngựa xông ra ngoài.
Ta muốn chạy quanh thành, vào cung từ một cổng khác sẽ an toàn hơn, nhưng sắc mặt Ngụy Cương càng ngày càng kém, đột nhiên nắm không chặt dây cương, trực tiếp rơi xuống ngựa.
“Bệ hạ!”
Ta bị dọa giật mình, vội vàng kéo Ngụy Cương vào trong rừng sâu.
Ngụy Cương bị trúng tên, tình thế nguy cấp, ở phía không xa có tiếng bước chân, có lẽ là sát thủ đuổi tới đang tìm kiếm người.
Ta quất mạnh roi ngựa, để nó chạy thật nhanh, thu hút sự chú ý của chúng.
Sau đó ôm Ngụy Cương trốn sau cái cây, xử lý đơn giản vết thương của hắn.
Ngụy Cương mơ màng tỉnh dậy một lần, hắn nhìn ta hồi lâu mới mở miệng:
“Sao ngươi lại không đi?”
“Ta đi rồi, mặc kệ sống chết của ngươi sao?”
Ngụy Cương cười cười:
“Ta biết ngươi không thích ở trong cung, vì vậy đã phân tán tiền tài, từ trước đến nay đều không muốn ở trong cung lâu dài, hiện tại ta bị thương, ngươi có thể rời đi.”
Ta cau mày nhìn hắn, dùng cây thuốc tìm được giúp hắn đắp lên vết thương, trầm giọng nói:
“Bởi vì người dân cần ngươi.”
Hiện nay đã thay đổi triều đại, Ngụy Cương là vị vua tốt, hắn có thể giúp người dân có cuộc sống tốt hơn trong tương lai, ta không thể để hi vọng này chết trên tay ta.
Ta sợ hắn lạnh, ôm hắn cả đêm, cuối cùng đến ngày thứ hai tâm phúc của hắn cũng tìm tới.
Nghe nói Ngụy Nhiễm bao vây toàn thành với lý do giữ gìn trật tự, mưu đồ tạo phản.
Ngụy Cương suốt đêm điều động binh lực đánh trả, trước khi lên ngôi hắn vốn đã là người nắm trong tay trọng binh, đối phó với đám văn thần như Thôi các lão dễ như trở bàn tay.
Nhưng không ngờ, Thôi các lão liều chết phản kháng, khi Ngụy Cương tấn công vào thành đã chạy lên cổng thành, trước mặt toàn bộ người dân, nói Ngụy Cương mưu phản, hắn mưu quyền đoạt vị, còn tráo đổi huyết mạch duy nhất của tiên hoàng.
Ngụy Cương cưỡi ngựa nhìn hắn.
Thôi các lão đầu tóc rối bời, cao giọng nói:
“Ta có nhân chứng quan trọng! Hắn đã tới kinh thành, nếu tên tiểu nhân Ngụy Cương không chột dạ, ngày mai tại cổng thành này, có dám cùng ta đối chấp trước mặt toàn thể người dân.”
Nếu không đồng ý, hắn sẽ bị kết tội tạo phản, khi đó thân vương ở các đất phong sẽ kết hợp tấn công hắn.
Ngụy Cương hơi cau mày, hừ lạnh một tiếng:
“Vậy sẽ như ngươi mong muốn.”