1
Tôi đè Omega lạnh lùng, kiêu ngạo xuống bàn, cởi ba cúc áo trên cùng của hắn, để lộ lồng ngực với những đường nét mượt mà.
Nốt ruồi lệ nơi khóe mắt của Omega ướt át, đỏ lên, ẩn nhẫn cơn giận: “Tô Mê Nhĩ, cô đã làm gì tôi?”
Đồng tử tôi run lên.
Trong đầu tôi hiện ra một đoạn cốt truyện. Tôi đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đam mỹ, cuốn sách kể về câu chuyện yêu hận tình thù giữa thụ chính Thượng tá Lê Túc cùng công chính Thẩm Dận.
Còn tôi là nữ phụ pháo hôi trong cuốn sách này, tên Tô Mê Nhĩ. Tôi phá phách mọi thứ, thậm chí còn hạ thuốc để khiến kỳ phát tình của Lê Túc đến sớm. Còn cố ý phát tán pheromone để dụ dỗ hắn.
Nhưng vị nữ phụ này chưa kịp thành công thì đã bị công chính dẫn người đến bắt quả tang, rồi bị bán vào chợ đen làm nô lệ, làm việc từ sáng đến tối cho đến khi chết vì kiệt sức.
Móa!
Tôi chỉ là một người bình thường, cớ sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi thế?
Mái tóc bạc của Lê Túc rủ xuống trước trán, đôi mắt sạch sẽ, ướt át của hắn đầy mơ hồ, rối loạn và khao khát.
Tôi nuốt khan.
Hương nho ngọt lịm đến ngấy quấn quýt lấy mùi hương của gỗ bách nhạt nhòa, dần siết chặt. Pheromone trong cơ thể tôi vẫn đang tràn ngập.
Omega có sức hấp dẫn tuyệt đối với Alpha. Nếu cứ tiếp tục như thế này, chưa đợi công chính đến, Lê Túc sẽ gục trước tôi mất.
Tôi nghiến răng, tiêm một liều thuốc ức chế vào cánh tay mình, rồi lại tiêm thêm một mũi cho Lê Túc. Pheromone dần tản đi.
Trán tôi toát mồ hôi lấm tấm, đáng sợ quá, không hổ danh là pheromone của Omega hàng đầu, chỉ ngửi một phát thôi mà đã khiến tôi suýt gục ngã.
Lê Túc gắng tìm lại một chút tỉnh táo, giọng hắn nguy hiểm: “Tô Mê Nhĩ, tốt nhất cô nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Áp lực đè nặng ngay sau đó.
Tôi lúng túng: “À, ngài thượng tá, là thế này, dạo này tôi đang nghiên cứu về giải phẫu cơ thể người, tôi muốn nghiên cứu ngài một chút… Ngài tin không?”
Tôi chớp mắt nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng thành thật.
Lê Túc bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng: “Hừ. Cô nghĩ sao?”
Hàng mi dài của hắn khẽ run. Tôi theo ánh mắt hắn nhìn xuống ——
Cổ áo mở hé, để lộ làn da trắng lạnh, những cơ bụng mờ ảo khiến máu trong tôi sôi sục.
Trời ơi, bị tôi lột như thế này thì…
Không thể giải thích được gì cả.
Nhưng nhìn thêm nữa thì thật không lễ phép.
Không chút thương tiếc, tôi đánh ngất hắn.
“Xin lỗi ngài thượng tá! Cứ coi như là tôi quá thích ngài nên nhất thời hồ đồ mà phạm sai lầm lớn. Hẹn gặp lại ở nơi núi non xanh nước biếc!”
Tránh xa đôi nhân vật chính mới là giữ mạng!
Tôi còn chu đáo đắp lại áo cho hắn, ít nhất khi Thẩm Dận dẫn người xông vào, sẽ không thấy cảnh không nên thấy.
Không sao, trường liên bang đông đúc, thân phận thật của nguyên chủ chưa bao giờ bị lộ. Lê Túc muốn tìm một Alpha không nổi bật như tôi giữa biển người mênh mông này, quả là khó hơn lên trời.
Nhưng, tôi đã quên mất một điều chí mạng.
Lê Túc vẫn đang nắm chặt khuy áo của tôi.
Chiếc khuy áo có khắc dấu hiệu Alpha đặc trưng.
2
Khi phát hiện mất khuy măng sét, tôi như chết lặng.
Tôi quyết định bỏ học và chạy trốn sang Lam tinh bên cạnh.
Một phần là để tránh xa đôi nhân vật chính; phần khác là vì tôi đã lục tung thư viện của Liên bang mà vẫn không tìm được cách trở về thế giới của mình.
Có lẽ, bên Lam tinh sẽ có bất ngờ nào đó chờ đợi tôi.
Trên tàu vũ trụ, một thiếu tá trẻ mặc đồng phục chỉnh tề của Liên bang, đôi ủng bước mạnh mẽ hiện ra trong tầm mắt tôi.
“Phải tìm cho ra người ấy.”
“Thưa thiếu tá, người đó quan trọng lắm sao?”
“Rất… quan… trọng.”
Lê Túc thong thả tháo đôi găng tay đen, khuôn mặt điển trai trở nên lạnh lùng, kết hợp với nốt ruồi lệ ở đuôi mắt khiến vẻ ngoài vừa cấm dục lại vừa quyến rũ. Hắn như cảm nhận được điều gì, quay lại nhìn.
Tôi vội vàng trốn dưới một ghế ngồi.
Oan gia ngõ hẹp.
Không thoát được nhưng ít nhất vẫn có thể trốn, phải không?!
Đúng lúc ấy, từ phía trên, một giọng nói chế nhạo vang lên: “Tô Mê Nhĩ, chẳng lẽ cậu bám theo tôi lên tận đây đấy à?”
?
??
???
Tôi tức giận ngẩng đầu lên: “Ai thèm! Ai theo dõi cậu chứ!”
Vừa chạm vào đôi mắt đào hoa ấy, tôi lắp bắp: “Thẩm, Thẩm Dận?”
Là một Alpha, hắn rất nhạy cảm với hơi thở của đồng loại.
Gặp Lê Túc tôi còn chịu được, nhưng gặp Thẩm Dận, tôi liền thấy trước mắt tối sầm.
Còn muốn tôi sống nữa không đây!
Người ta nói, tình địch gặp nhau, thường rất đỏ mắt.
Thẩm Dận khẽ cười một tiếng, kéo tôi dậy: “Cậu không đến nỗi khốn khổ thế chứ? Không mua được vé nên phải trốn dưới gầm bàn sao? Cầu xin tôi, có khi tôi còn mua vé bù cho cậu.”
Miệng hắn thật xấu xa.
Không lạ gì khi nguyên chủ coi hắn là kẻ thù không đội trời chung.
Tôi đập một tấm vé tàu vào trán hắn: “Cậu nói linh tinh gì vậy? Nhìn rõ đi, chị đây có vé!”
Thẩm Dận cầm lấy vé, không giận mà cười: “Được, được. Xem như tôi nói linh tinh.”
Ngay lúc nụ cười của hắn hạ xuống, tôi thấy bóng dáng Lê Túc từ góc xa đang bước về phía này.
Tim tôi đập mạnh một cái.
Xong rồi.
Không thoát nổi nữa.
Tôi hoảng hốt định trốn lại dưới bàn.
Thẩm Dận ngay lập tức nắm lấy tay tôi, nhìn thoáng qua hướng Lê Túc đang đi tới, nhướng mày: “Cậu chạy cái gì, Tô Mê Nhĩ, chẳng lẽ đang trốn… Lê Túc?”
Khi Lê Túc tiến lại gần, hắn kết thúc câu nói: “…Lê Túc?”
Tôi rùng mình: “Cứu tôi với!”
Thẩm Dận nở nụ cười lười biếng: “Cầu xin tôi, tôi sẽ cho cậu trốn ở đây.”
Tôi im lặng hai giây.
Rồi không chút do dự, mắt sáng lên: “Xin cậu!”
Nhìn tôi với đôi mắt long lanh, Thẩm Dận khẽ nuốt khan: “Được.”
Cũng may Thẩm Dận chưa biết chuyện tôi làm với Lê Túc.
Nếu không hắn đã lột da tôi từ lâu rồi, đâu có cho tôi trốn như thế này.
Hắn đẩy tôi xuống ghế sâu hơn.
Lê Túc dừng chân ngay gần, tim tôi đập loạn nhịp.
“Cậu đến Lam tinh làm gì?”
“Lê thượng tá quản hơi quá rồi đấy, tôi đi đâu cần báo cáo với ngài sao?”
Cả hai đấu khẩu, không khí căng thẳng.
Ồ.
Tôi quên mất, mối quan hệ của hai người này từ đầu đã là nước với lửa.
Lê Túc tuy là Omega, nhưng sức mạnh không thể xem thường, thậm chí từng đánh bại Thẩm Dận trên đấu trường.
Ban đầu, là Alpha, Thẩm Dận khinh thường Omega, luôn đối đầu với Lê Túc, kể cả khi hắn trở thành thiếu tá, Thẩm Dận vẫn đối xử mỉa mai.
Mãi sau này, khi Tô Mê Nhĩ (tức tôi) chuốc thuốc Lê Túc, mối quan hệ của họ mới có chuyển biến…
Bước chân dần xa, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tức giận, tôi bấm vào đùi mình một cái.
Lần sau ra đường nhất định phải xem lịch sao.
Thẩm Dận bỗng kêu lên, bất ngờ rít lên một tiếng: “Cậu là chó à!”
Tiếng bước chân dừng lại.
Rồi quay lại.
Tôi cứng đờ người.
Chết rồi.
Tôi vừa bấm vào đùi của Thẩm Dận…
Nhìn đôi giày tiến lại gần, tôi không dám thở, cố gắng trốn sâu hơn dưới bàn.
Nhận thấy điều không ổn, Thẩm Dận ngay lập tức che đậy: “Ái chà, vừa nãy tay bị chuột rút…”
Hắn khẽ vung tay, liếc mắt nhìn người đến, cười khẩy: “Lê thượng tá quay lại làm gì? Thích trò chuyện với tôi đến thế sao?”
Lê Túc kéo mũ xuống, đôi mắt phượng đen lóe lên, giọng nói lạnh lẽo:
“Không may, vừa nhận được tin từ Liên bang, có kẻ trộm ẩn náu trên tàu.
Cậu, đứng dậy.”
Tim tôi như nhảy lên tận họng.
Nếu bị Lê Túc phát hiện tôi trêu ghẹo hắn, rồi lại cặp kè với Thẩm Dận…
Chà.
Tôi chắc chắn sẽ bị xé thành từng mảnh.
Thẩm Dận trấn an, khẽ vuốt đầu tôi, ra hiệu tôi yên tâm.
Hắn đối diện với ánh mắt của Lê Túc.
Bên trong ánh mắt ấy là những cơn sóng ngầm dâng trào.
Khóe môi hắn vẫn giữ nụ cười, giọng nói chậm rãi và đầy thách thức: “Vậy nếu tôi nói, tôi không đứng lên, thì sao?”