Tống Cảnh muốn đưa tôi về quê, ra mắt bố mẹ .
Lúc anh ta nói cho tôi biết,cái giọng điệu đáng ghét này chính là ra lệnh cho tôi biết cần phải chuẩn bị, chứ không phải cho tôi có quyền lựa chọn đi hay không đây mà .
“Em ăn mặc thật lộng lẫy vào, nếu gợi cảm xíu thì càng tốt. “
Tôi: “Mùa đông này tuyết rơi dày thế này, em sợ lạnh, không mặc đồ gợi cảm được không anh? “
“À, vậy em không muốn mặc đúng không? Vậy chúng ta chia tay đi. “
Anh ta không tiếp tục để ý đến tôi, tiếp tục cà lơ phất phơ cắm mặt vào điện thoại.
Nhịn, phải nhịn, tôi không muốn chia tay vào lúc này .
Tôi im lặng một lúc: “Anh ơi, em hết tiền rồi, không có tiền mua quần áo mới để về ra mắt hai bác. ”
“Biết ngay mà. “
Anh ta chuyển cho tôi năm vạn tệ, sau đó mất kiên nhẫn xua tay đuổi tôi đi ra chỗ khác: “Em lấy tiền đi mua đồ đi, anh đang chơi game, đừng đến làm phiền anh. ”
Tôi vờ như không giận dỗi gì, cụp mắt ngoan ngoãn bỏ đi.
Tôi nghe anh ta cùng nhóm hồ bằng cẩu hữu của anh ta tám chuyện điện thoại:
” Ừ, lần này tớ sẽ đưa cô ấy về nhà, tớ không tin Nghiên Nghiên có thể bĩnh tĩnh, không ghen lồng ghen lộn lên. “
“Tớ tìm cô ta cũng chỉ để chọc tức Nghiên Nghiên, chứ các cậu nghĩ thế nào, tớ mà lại yêu cô ta sao? ”
“Nhà tớ ấy hả? Diễn thì diễn phải đến nơi đến chốn chứ. Nghiên Nghiên quen tớ bốn năm, tớ vẫn không dẫn cô ấy về gặp bố mẹ, nhưng lại dẫn người vừa mới quen được một tháng về, các cậu thấy như thế kích thích không? Yên tâm, nhà tớ do anh tớ quyết định. Cô ta ấy à – “
Tống Cảnh nghịch điện thoại , thản nhiên cười khẩy .
“Cô ta là loại phụ nữ anh trai tớ ghét nhất. “
02.
Một tháng trước, Tống Cảnh đột nhiên theo đuổi cuồng nhiệt, sau đó ngỏ lời yêu tôi.
Ai trong trường mà không biết Tống thiếu vừa chia tay mối tình đầu cách đây không quá ba ngày.
Tôi không ngốc, thừa biết hắn ta chọn tôi lúc này, chỉ để chọc tức người cũ hoặc chơi qua đường mà thôi.
Tóm lại là không có chút tình cảm nào dành cho tôi cả.
Nhưng tôi vẫn đồng ý.
Tôi đang nghèo rớt mùng tơi, lại rất cần tiền.
Để tiết kiệm đủ tiền cho mẹ phẫu thuật, tôi đã liều mạng làm nhiều công việc bán thời gian khác nhau.
Nhưng gần đây, bệnh tình của mẹ ngày càng nghiêm trọng, tôi không thể chờ đợi được nữa.
Đúng lúc này, Tống Cảnh lại đưa cho tôi một cơ hội ngàn năm có một. Ai mà cưỡng lại được chứ!
Tập đoàn nhà họ Tống rất lớn hiện do anh trai Tống Cảnh điều hành.
——Phú nhị đại thích đua xe như Tống Cảnh, chỉ cần tôi nhặt những thứ xung quanh anh ta,cũng đủ để tôi gom tiền phẩu thuật cho mẹ.
Nhưng Tống Cảnh không biết gì cả.
Anh ta nghĩ rằng tôi yêu anh ta ch.ớt đi sống lại. Không có anh ta là không sống nổi.
03
Tống Cảnh đặt hai vé hạng thương gia.
Vừa lên máy bay, anh ta đeo headphone, bảo tôi đừng làm phiền mình chơi game.
Nghe được anh ta nói vậy, tôi mừng còn không kịp, rất nhanh đánh một giấc ngon lành.
Đột nhiên một trận mê mang lại ập đến.
Tôi cảm giác mình đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông có dàn da nóng bỏng.
Nữa hả?
Tháng này bao nhiêu lần rồi chời ơi?
Còn chưa đủ hả?
Anh nhẹ nhàng xoa đôi môi bị hôn sưng đỏ của tôi, hỏi: “Hôm nay em ăn mặc đẹp như vậy, em định đi đâu hả?”
“Đến ra mắt gia đình bạn trai em đó!”
“Em có bạn trai?”
Tôi giận hờn nói: “Đúng vậy á.”
Anh im lặng một lúc lâu.
Tôi ngước mắt lên nhìn mắt anh d.a.o động, như có gợn sóng lưu chuyển trong đó.
Đây đúng thực là một người đàn ông thực xuất chúng, khuôn mặt có chút lạnh lùng nhưng dáng người lại rất xuất sắc, cơ bắp săn chắc, vai rộng eo hẹp, body mờ lem.
Nếu không thì tôi cũng đã không trầm luân vào mỗi giấc mơ.
“Chia tay với anh ta được không em?”
Giọng nói trong trẻo và trầm thấp, mang theo một chút dụ dỗ.
“Không được.”
” Tại sao? Anh làm còn chưa tốt sao?”
Tốt, quá tốt ấy chứ, nhưng——
” Ai sẽ ở bên cạnh người chỉ xuất hiện trong trong giấc mơ? Khi thức dậy sẽ không còn ở bên nữa chứ.”
Tôi không biết những lời này có làm tổn thương anh ấykhông, nhưng sau đó anh ấy không nói gì thêm nữa.
…
Tôi bị đánh thức bởi cú xóc nảy khi máy bay hạ cánh, thoát khỏi giấc mơ.
Tống Tĩnh ở một bên nhìn tôi, cau mày nói: “Qúy Vân Nhân, em nóng lắm hả?”
Tôi lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, nói: “Em không sao cả.”
Lại mơ thấy giấc mơ này .
Bắt đầu từ khoảng nửa năm trước, người đàn ông này dường như bất ngờ xuất hiện, đi vào giấc mơ của tôi.
Giấc mơ lúc đầu khá bình thường.
Cho đến một lần, tôi phát hiện ra không những ngoại hình anh ấy rất hợp gout tôi mà đến cả dáng người của anh ấy cũng vô cùng hoàn hảo.
Thế là tôi bắt đầu giở trò.
Giấc mơ bỗng dưng phát triển theo một hướng không thể kiểm soát được …
Tôi không biết anh ấy là ai vì mỗi lần tôi hỏi tên anh ấy,đến khi thức dậy tôi đều quên mất.
Chỉ có những cảm nhận trong giấc mơ là vô cùng chân thực.
Tôi bí mật đến gặp bác sĩ.
Bác sĩ nói rằng đây chỉ là giấc mơ thôi, người trẻ tuổi tâm hỏa khí vượng là chuyện bình thường.
Cũng đúng .
Suy cho cùng, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ nắm tay người đàn ông nào.
Tống Cảnh không thích tôi, tôi cũng có dự tính khác.
Vì vậy, cả hai chúng tôi đề vô cũng ăn ý duy trì khoảng cách vi diệu này.
“ Mặt em hơi đỏ.” Tống Cảnh vẫn đang nhìn tôi.
Tôi bình tĩnh sờ sờ mặt mình nói: “Hơi nóng.”
“Em chưa bao giờ đi máy bay phải không?”
” À, đây là lần đầu tiên em đi máy bay, cảm ơn anh.”
Tôi quá thẳng thắn thừa nhận .
Vì vậy những lời chế giễu còn chưa kịp thốt ra của Tống Cảnh cũng bị chặn ngược trở về .
Một lúc sau.
Anh ta vô thức đưa tay điều chỉnh điều hòa phía trên đầu tôi.
Hành động vô thức này thậm chí khiến anh ta sửng sốt trong vài giây.
“ Cảm ơn.” Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.