Ta gả cho một vị công tử mù.
Công tử ôn nhuận như ngọc, đối đãi với người khác luôn dịu dàng hòa nhã, thường gọi ta là nương tử, lại còn thích uống rượu ngọt do ta ủ.
Sau này, mắt công tử không còn mù nữa. Ngày trước khi tháo lớp băng trên mắt, mẫu thân công tử đưa cho ta một thỏi vàng, bảo ta rời xa con trai bà.
Dẫu rằng công tử là người tốt, nhưng vàng lại quá mức cám dỗ. Thế nên ta ôm lòng đau khổ, nhận vàng rồi vội vàng thu dọn hành trang, định rời đi trong đêm.
Chẳng ngờ chưa kịp ra khỏi phủ, công tử đã đuổi theo ta. Chàng nắm lấy vai ta, nở nụ cười khiến lòng người lạnh buốt: “Nàng định trốn đi đâu?”
1
Đêm nay là đêm tân hôn của ta cùng phu quân mới cưới. Nhưng chúng ta vốn không quen biết nhau, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hay nói đúng hơn là lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng, vì chàng là một người khiếm thị.
Chàng cho lui hết thảy nha hoàn, ma ma trong phòng, cùng ta ngồi trên giường hỷ. Giọng chàng trong trẻo như tiếng ngọc va vào nhau: “Lâm cô nương, ta không thấy được, đêm nay đành phải nhờ nàng tự mình vén khăn hỷ rồi.”
Ta nhẹ đáp: “Vâng.”
Nhưng không hề động đậy, bởi lẽ ta đã tự vén khăn từ trước rồi. Bánh trên bàn đã bị ta ăn mất một nửa, còn kẹo hỷ và táo đỏ trên giường cũng chẳng còn bao nhiêu. Dẫu đã ăn no nê, nhưng ta vẫn không kìm được mà thèm thuồng, bởi vị công tử trước mắt thực sự là mỹ vị khiến người ta muốn nuốt nước miếng.
Ta nuốt nước bọt, khách khí hỏi: “Công tử, có cần ta giúp chàng thay y phục không?”
Công tử chưa kịp đáp, đã ho kịch liệt, như thể muốn ho cả tim phổi ra ngoài. Lúc này ta mới nhớ ra, công tử thân thể không khỏe, ta gả vào Tiết gia cũng chỉ là để xung hỉ cho chàng.
Người vừa ôn nhu vừa tuấn mỹ lại thân thể yếu đuối và không thể nhìn được như vậy, thật là đáng tiếc.
Trong lòng cảm thấy xót xa, ta nhẹ nhàng vỗ lưng chàng để giúp chàng thông khí. Công tử Tiết ngừng ho, áy náy nói: “Lâm cô nương, gả cho ta, quả thật ủy khuất cho nàng rồi.”
Khuôn mặt tái nhợt của công tử lộ ra một nét đẹp mong manh đầy bi thương. Ta lập tức lắc đầu, nắm lấy tay chàng giải thích: “Gả cho chàng, ta không cảm thấy ủy khuất chút nào. Lấy được chàng, là phúc phận của ta.”
Nói xong, ta mới nhận ra hành động của mình có phần đường đột, vội vàng rút tay về. Công tử khẽ cười: “Nàng mới gặp ta lần đầu, sao đã cho rằng ta là người tốt?”
“Trực giác, trực giác của ta trước giờ đều rất chuẩn.” Ta thành thật đáp, chàng hòa nhã như vậy, sao có thể là người xấu được.
Công tử lại cười, nụ cười say lòng người: “Ngày sau còn nhiều thời gian để kiểm chứng trực giác của nàng. Nếu như Lâm cô nương thật sự phán đoán sai, ta sẽ để nàng tự do rời đi.”
Đêm ấy, chúng ta ngủ chung trên một chiếc giường, ở giữa có ngăn cách một chiếc gối nhỏ.
Ban đầu, chàng muốn qua ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, vì chàng sợ ta không quen ngủ chung với người khác. Nhưng khi chàng mò mẫm định bước qua, đi được hai bước liền không nhịn được mà ho dữ dội.
Chàng thật đáng thương, ta không nỡ để chàng nằm giường nhỏ, liền kéo tay chàng lại: “Chúng ta cùng ngủ, chỉ cần giữ khoảng cách là được.”
Nghe ta nói vậy, công tử cười, ánh mắt cong cong: “Đa tạ Lâm cô nương.”
2
Ngày hôm sau, ta theo công tử cùng đi thỉnh an trưởng bối.
Khi ta chuẩn bị xong xuôi để ra ngoài, công tử đã đứng đợi ở bên ngoài.
“Công tử.”
Nghe thấy tiếng ta, chàng khẽ mỉm cười.
Đột nhiên, bàn tay phải của ta bị ai đó nắm nhẹ.
“Đừng gọi ta là công tử nữa, gọi ta là Trường Ân đi.”
Ta hơi sững sờ, chàng có vẻ nhận ra điều gì không ổn, liền vội vàng buông tay, dịu dàng giải thích:
“Một lát nữa gặp tổ mẫu, nếu chúng ta gọi nhau quá khách sáo thì e rằng không ổn. Nàng gọi ta là Trường Ân, còn ta sẽ gọi nàng là Triêu Triêu, được không?”
Nhìn người trước mặt phong thái như ngọc, ta cũng không khỏi dịu giọng: “Được, Trường Ân.”
“Triêu Triêu, mắt ta không thấy, nàng có thể dẫn ta đi một chút được không?”
“Tất nhiên là được.”
Ta nhẹ nhàng dùng hai ngón tay nắm lấy ngón trỏ của người, khẽ đưa sang phải:
“Trường Ân, ngón tay chỉ hướng nào thì đó là hướng chàng nên bước.”
“Được, đa tạ Triêu Triêu.”
Vậy là ta nắm tay chàng, dẫn đường qua lối nhỏ và hành lang dài.
Dọc đường, không ít nha hoàn và gia nhân cúi đầu hành lễ, công tử đều đáp lại bằng nụ cười ôn hòa.
Khi đến tiền sảnh, chỉ có tổ mẫu ngồi đó, phụ thân và mẫu thân của công tử đều không có mặt.
Tổ mẫu dịu dàng vẫy tay gọi ta, không nói lời nào mà liền đeo cho ta một chiếc vòng ngọc phỉ thúy.
Bà nói ta là một cô nương có phúc, dặn dò sau này phải sống hòa thuận với Trường Ân.
Nhìn chiếc vòng trong suốt lấp lánh trên cổ tay, ta chỉ biết gật đầu lia lịa.
Thực ra, dù tổ mẫu không nói, ta cũng sẽ đối tốt với người.
Nếu không phải Tiết gia cưới ta vào để xung hỉ, ta đã sớm bị người ta bán vào thanh lâu làm cho người người chơi đùa rồi.
Tiết gia là ân nhân của ta, Trường Ân công tử cũng là ân nhân của ta.