12
Mẹ tôi lúc này mới phản ứng lại: “Thì ra, hai đứa đã sớm quen biết nhau rồi!”
Tôi lắc đầu cũng không phải gật đầu cũng không phải, giống như là ăn phải một con ruồi giống như khó chịu.
Dì Cố lôi kéo mẹ tôi ra ngoài dạo phố, bảo Cố Nguyên chăm sóc tôi thật tốt.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, tôi và Cố Nguyên không ai nhìn ai.
“Sao em có thể đến xem mắt?”
Này, sau khi chia tay anh ta còn không nói được tiếng người sao?
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta hỏi: “Chẳng lẽ anh không tới xem mắt?”
Cố Nguyên bị tôi nghẹn họng, giải thích: “Trước khi đến anh không biết mình xem mắt.”
Tôi hừ nhẹ một tiếng.
Lời này của anh ta dùng để lừa gạt mười bảy mười tám tiểu cô nương còn được.
Đang muốn mở miệng nói, đột nhiên trong dạ dày dâng lên cảm giác ghê tởm mãnh liệt.
Tôi bắt đầu nôn vào thùng rác ở góc tường.
Cố Nguyên vội vàng đi tới bên cạnh tôi, một bên giúp tôi thuận khí, một bên nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải em không ăn cơm đàng hoàng không?”
Tôi mẹ nó là nôn nghén!
Đều là con của anh làm ra đấy!
Tôi đẩy anh ta ra: “Thiếu miêu khóc chuột giả từ bi, Cố Nguyên, đừng tưởng rằng chuyện giữa chúng ta có thể xóa bỏ, anh gạt tôi trước, tôi sẽ không quay lại với anh, lại càng không kết hôn với anh!”
Cố Nguyên sờ sờ mũi: “Anh còn chưa nói gì. Y Y, coi như là phán tử hình, cũng phải có lý do chứ.”
Tôi nghĩ nghĩ, cố ý lạnh mặt nói: “Lý do gì anh còn không biết?”
Nhanh chóng nói xong những lời này, tôi tựa như chạy trốn.
Sau khi ra cửa mới phát hiện gò má mình nóng bừng, tôi lắc lắc đầu, cố gắng xóa bỏ Cố Nguyên ra khỏi đầu.
Tôi ở bên ngoài dạo chơi cả ngày, đoán chừng cha mẹ đã nghỉ ngơi mới về nhà.
Không ngờ hai người vẫn ngồi trong phòng khách, nhìn dáng vẻ tựa hồ chính là đang chờ tôi.
Tôi xấu hổ nhìn hai người cười cười: “Con…”
Lời còn chưa nói xong đã bị mẹ tôi cắt ngang.
Bà ấy một bộ dạng con không cần giải thích chúng ta đều hiểu:
“Nhìn đi, bảo bối. Mẹ đã nói con nhìn thấy Cố Nguyên nhất định sẽ thích, thấy hai đứa ở chung vui vẻ, mẹ an tâm rồi.”
Tôi: “…?”
Hai người bọn họ sẽ không cho rằng sở dĩ tôi về nhà muộn như vậy là cùng Cố Nguyên đi hẹn hò chứ?
Tôi hít sâu một hơi hỏi: “Anh ta nói thế nào?”
Mẹ tôi cười tủm tỉm nói: “Cố Nguyên nói hai đứa thích nhau, còn phải dính lấy nhau cả đời!”
Anh ta!
Anh ta thật biết tự dát vàng lên mặt mình.
“Ai muốn cùng anh ta dính lấy nhau cả đời, mẹ, con không muốn gả cho anh ta!”
Mẹ tôi lườm tôi một cái: “Không phải con vẫn còn nhớ đến bạn trai cũ của con đấy chứ, anh ta vừa nghèo vừa không có chí khí, tương lai làm sao cho con có cuộc sống tốt đẹp?”
Tôi: “……”
Không biết nếu mẹ tôi biết Cố Nguyên chính là bạn trai cũ trong miệng bà, có thể sẽ cả kinh ngã xuống hay không.
Tôi bất đắc dĩ giải thích: “Mẹ, mẹ đừng nhắc đến anh ta trước mặt con, chúng con đã sớm là quá khứ rồi.”
Mẹ tôi “A” một tiếng, lập tức cười nói: “Mẹ biết, con khẳng định ngượng ngùng đúng không?”
Tôi xem như giải thích không rõ ràng!
Một ngày mệt mỏi, tôi ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Mắt thấy trong chốc lát cũng không giải thích được, dứt khoát khoát tay trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, một buổi sáng sớm, tôi nghe thấy dưới lầu náo nhiệt dị thường.
Mẹ tôi mở tiệc ở nhà à?
13
Tôi dụi dụi mắt nhìn xuống.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật nảy mình.
Cố Nguyên cùng với cha mẹ Cố Nguyên đang ngồi vững vàng trên sô pha nhà chúng tôi, chuyện trò vui vẻ với cha mẹ tôi.
Cố Nguyên này, không dứt đúng không?
Tôi tức giận nói to một tiếng: “Cố Nguyên, anh lên đây cho tôi!”
Kỳ thật nói xong câu này tôi liền hối hận.
Lại nhìn bốn mặt kinh ngạc, tôi hận không thể chui đầu vào trong chăn che chết mình cho rồi.
Ngược lại Cố Nguyên vô cùng bình tĩnh nói với các trưởng bối: “Y Y gọi con lên.”
Cha mẹ tôi vội vàng nói: “Đi đi đi, phòng Y Y ở phòng thứ nhất bên tay trái lầu hai.”
Cha mẹ Cố Nguyên càng vui mừng nhướng mày, ai cũng có thể nhìn ra trên mặt bọn họ đều viết chữ “Mối hôn sự này ổn rồi”.
Sau khi kéo Cố Nguyên vào phòng, tôi cả giận nói: “Anh có ý gì?”
Anh ta mắt điếc tai ngơ, tỉ mỉ quan sát phòng của tôi:
“Thì ra em thích những thứ này.”
Cố Nguyên ngượng ngùng gãi đầu: “Sớm biết vậy anh đã không tặng bộ trang sức gia truyền kia cho em.”
Tôi: “…?”
Thì ra đó là vật gia truyền của nhà bọn họ.
Cố Nguyên nhìn tôi cười nói: “Lần đầu tiên anh tặng quà cho con gái, không có kinh nghiệm, vẫn hỏi qua chị anh mới tặng. Không ngờ, em cũng không thích.”
Đó là vấn đề?
Tôi nhất thời không nhịn được hỏi: “Chị anh là?”
Cố Nguyên lấy điện thoại di động ra cho tôi xem ảnh của chị anh ta.
A, đây không phải là cô gái ngày đó cử chỉ thân mật với anh ta sao?
Dĩ nhiên là chị của Cố Nguyên.
Chị ruột?
Cố Nguyên nhìn tôi nhíu mày: “Đương nhiên là chị ruột.”
Xấu hổ!
Nếu để Cố Nguyên biết tôi bởi vì ăn dấm chua của chị ruột anh ta mà chia tay, sợ là sẽ cười đến đau bụng!
Được rồi, tôi có thể tha thứ cho anh ta về đồ trang sức.
Nhưng anh ta giấu diếm thân phận với tôi, tôi… lo lắng không đủ, dù sao tôi cũng giấu diếm anh ta.
Cố Nguyên thấy tôi nửa ngày không lên tiếng, nhéo nhéo gò má tôi, trêu chọc nói: “Ở trong lòng anh, em chính là xinh đẹp nhất.”
Hả?
Chờ tôi ý thức được ý tứ của anh ta, nhất thời mặt đỏ tới mang tai:
“Anh nói bậy bạ gì vậy?”
“Cố Nguyên, anh cười cái gì? Anh cách xa tôi một chút, không thể ra tay với tôi!”
Hai chúng tôi đang đùa giỡn, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Là mẹ tôi.
“Y Y, Cố Nguyên, nên ra ngoài thôi.”
Lúc ra cửa, không để ý bị Cố Nguyên bắt được tay, gỡ thế nào cũng không bỏ được.
Cha mẹ tôi thấy Cố Nguyên dắt tôi xuống, nhất thời vẻ mặt mập mờ, còn không ngừng nháy mắt ra hiệu với tôi.
Cha mẹ Cố Nguyên đặt nhà hàng, nói người hai nhà muốn chính thức ăn một bữa cơm.
Tôi còn tò mò buồn bực, nhưng sau khi nhìn thấy nhà hàng đặt trước kia chính là nơi tôi làm công, nhất thời không muốn xuống xe.
Che giấu đi vào phòng bao, sợ đồng nghiệp trước kia nhận ra tôi.
Mọi người ngồi xuống, ly rượu mời còn chưa bưng lên, cảm giác buồn nôn lại tới.
“Thật ngại quá, con đi toilet.”
Tôi mơ hồ nghe được mẹ tôi nói thầm: “Đứa nhỏ này nôn như vậy đã mấy ngày rồi nhỉ?”
Sau khi tôi nôn xong trở về, đột nhiên phát hiện không khí trên bàn cơm có chút ngưng trọng.
Tôi nhìn Cố Nguyên một cái, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi thật sâu.
“Làm sao, làm sao vậy?”
14
Nói xong lời này, tôi mới phát hiện đồng nghiệp cũ của tôi – Lâm Lâm đến phục vụ bàn này.
Lâm Lâm nhìn thấy tôi, liền niềm nở hỏi han.
“Y Y, sao em lại tới đây? Em mang thai rồi, còn phải đi làm à?”
“……”
Kỳ thật cũng không phải…..
Đều tại tôi ngày hôm qua biết mình mang thai, theo bản năng cùng Lâm Lâm tám chuyện.
Kế tiếp, tôi muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp rồi.
Cô chỉ vào Cố Nguyên, trong nháy mắt trở nên thông suốt nói: “Chị biết rồi, em đến đây là vì tên này phải không?”
“A, cậu lừa gạt tình cảm của Y Y chúng tôi coi như xong, làm cho Y Y có thai xong bỏ đi , để cho Y Y chúng tôi làm mẹ đơn thân.”
Bốn vị trưởng bối nhìn tôi, tôi nhìn anh ta, bốn vị phụ huynh đều thắc mắc giữa tôi với anh ta xảy ra chuyện gì.
Tôi sợ đồng sự lại nói tiếp sẽ càng rắc rối, đành phải che miệng của cô ấy kéo cô ấy ra ngoài: “Lâm Lâm, chúng tem sẽ giải quyết, cảm ơn chị!”
Lâm Lâm thập phần đồng tình nhìn tôi nói: “Y Y không cần sợ, sớm muộn gì cũng bắt tên cặn bã kia chịu trách nhiệm cho em.”
“Aiya, em kéo chị ra ngoài làm gì? này một bàn khách chị phải phục vụ!”
“Không cần không cần, thật sự không cần…”
……
Bầu không khí trong phòng vô cùng ngưng trọng, cha mẹ Cố Nguyên vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt kia cũng như cảnh sát thẩm vấn phạm nhân.
Mà bản thân tôi cũng không khá hơn chút nào.
Dưới uy nghiêm của cha mẹ, hai chúng tôi cuối cùng cũng kể xong chuyện quen biết yêu nhau.
“Như vậy, đứa bé thì sao?”
Năm người đồng loạt nhìn chằm chằm vào bụng tôi, cả người tôi đều nhịn không được run rẩy một chút.
Cố Nguyên bắt lấy tay tôi, quỳ một gối xuống: “Y Y, anh xin lỗi, giấu diếm thân phận với em là không đúng, anh sẽ cưới em, cả đời chăm sóc em và đứa bé.”
Tôi vừa định mở miệng, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy mạnh ra:
“Ba mẹ, đã bao nhiêu năm rồi còn sắp xếp hôn nhân, hai người có biết, kỳ thật em trai đã có người mình thích rồi không?”
“Em trai vì cô gái kia, ước chừng chuyển gạch hơn nửa năm trên công trường của chúng ta.”
“Không chỉ vậy, nó đem ngọc lục bảo tổ truyền trong nhà ra tặng người ta, còn mua lại một tiệm bánh ngọt rách nát kia, đổi tên thành cái gì rất quê mùa, tuy rằng quê mùa, còn không phải bởi vì cô gái tên Y Y sao.”
“Tóm lại, hôn sự này, con là người đầu tiên không đồng ý!”
Những lời chị Cố Nguyên xông vào khiến mọi người khiếp sợ.
“Chị, người em thích chính là Y Y, Diêm Y Y!”
Chị Cố: “…?”
Tôi nghe được cô ấy hạ giọng nói: “Đứa nhỏ chết tiệt, em đùa chị có phải không?”
Cố Nguyên: “……”
Sau khi kết hôn với Cố Nguyên vài năm, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng ngày đó bị công khai, tôi vẫn cảm thấy gà bay chó sủa.
Tóm lại ngày đó tôi và Cố Nguyên căn bản không kịp nói chuyện.
Cha mẹ hai nhà liền cấp tốc thương lượng ngày kết hôn.
Cố Nguyên ngày ngày đến nhà, mỗi ngày đều mang theo một cái bánh ngọt xấu xí đưa tới.
Nghe nói anh đã bái người làm bánh làm thầy để học nghệ.
Tôi nhìn bốn thứ không giống bánh ngọt trước mắt, ngay cả sự thèm ăn còn sót lại cũng biến mất hầu như không còn:
“Nếu không anh đừng học nữa, đây không phải là làm hỏng bánh ngọt rồi sao?”
Cố Nguyên có một loại khí thế càng áp chế càng dũng mãnh:
“Không được, anh nhất định phải làm ra loại bánh ngọt em thích, đến lúc đó trong hôn lễ của chúng ta anh sẽ tự tay đút cho em ăn.”
Tôi im lặng:
“Anh buông tha em cũng buông tha bánh ngọt đi!”
Cố Nguyên: “……”
……
Nhiều năm sau, khi con trai của tôi và Cố Nguyên đã bảy tám tuổi.
Trong lớp thằng bé cũng thích một cô gái nhỏ, thằng bé vui vẻ hỏi tôi: “Mẹ, con muốn tặng Điềm Điềm bánh ngọt tự tay làm, giống như ba tự tay làm cho mẹ vậy.”
“Đương nhiên có thể! Đi, chúng ta đi tìm ba, để ba dạy con.”
Lúc đó, Cố Nguyên đang chơi đu dây với con gái chúng tôi trong vườn hoa.
Bé cưng nhìn thấy tôi, vui mừng nhảy khỏi xích đu:
“Mẹ, con muốn ăn bánh quy.”
Tôi ra vẻ buồn rầu: “Aiya, mẹ không biết làm, làm sao bây giờ?”
Tiểu bảo bối chỉ vào Cố Nguyên: “Ba sẽ làm!”
Tôi và Cố Nguyên nhìn nhau cười, nắm chặt tay nhau.
_HẾT_