1
Ta trọng sinh trở lại năm thứ hai làm hoàng hậu, khi Chu Ninh Tấn còn yêu thương ta nhất.
Kiếp trước, rất nhanh sau đó ta đã có thai.
Ta nhìn vào gương, ngắm dung nhan tươi tắn, làn da mịn màng như hoa phù dung của mình, kiếp trước không lâu sau sẽ xuất hiện những đốm nám vì thai nghén.
Vòng eo mảnh như liễu cũng sẽ không còn thon thả, xuất hiện những vết rạn sau sinh.
Ngay cả ta cũng cảm thấy bản thân thật khó coi.
Thậm chí, có thời điểm ta phát điên vì những thay đổi này, sai bảo thái y trong cung tìm đủ mọi cách.
Nhưng Chu Ninh Tấn lại không tỏ vẻ chán ghét chút nào, thậm chí khi ta mang thai, hắn càng thích lui tới cung của ta.
Hắn thường xoa bụng ta và cười, bảo rằng ta có vẻ đẹp khác lạ.
Khi đó, ta tưởng hắn thật lòng yêu ta, đến mức ngay cả hình dáng như vậy cũng yêu thích.
Cho đến khi ta sinh liên tiếp ba đứa con, cơ thể suy yếu, thái y bảo ta đã hao tổn quá nhiều khí huyết, cần nghỉ ngơi lâu dài, nếu không sức khoẻ suy giảm, tỳ vị hư yếu, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Dù vậy, Chu Ninh Tấn vẫn đêm nào cũng lui tới, bảo rằng hắn yêu thích thân hình ta khi bụng lớn…
Hắn chỉ yêu thích ta như thế.
Vì thứ tình yêu đó, ta sợ mất đi ân sủng, hết lần này đến lần khác dấn thân vào vòng xoáy.
Cho đến khi… chết.
Ta đã sinh cho hắn năm đứa con, nhưng không một đứa nào ở bên ta.
Trẻ nhỏ cần người chăm sóc, nhưng ta luôn bận rộn sinh con, lại thêm sức khoẻ ngày càng suy giảm, không có thời gian cho chúng.
Chu Ninh Tấn vin vào lý do này mà đem con đi.
Nay nghĩ lại, ngoài dục vọng của hắn, hẳn là ngay từ đầu đã toan tính cả.
Hắn đưa con cho Trân Phi nuôi dưỡng, dùng hậu cung để kiềm chế tiền triều.
Buộc phụ thân ta phải dè dặt, không dám gây khó dễ cho phụ thân Trân Phi, thậm chí khi bị vu oan cũng phải nuốt nhục nhẫn nhịn.
Cuối cùng, khi bệnh tình của ta không còn cứu vãn, phụ thân bị vu oan bởi tội danh không rõ ràng.
Phụ thân ta cả đời liêm chính, cuối cùng lại vì ta mà mang tiếng nhơ, chết trên đường lưu đày.
Trân Phi đóng vai con cờ của hắn một cách tận tụy.
Khi sắp chết, ta chỉ muốn nhìn các con, nhưng Trân Phi dẫn chúng đến, năm đứa trẻ lại nhìn ta như kẻ thù.
Nhị nha đầu mới hai tuổi đã hất đổ chén thuốc của ta, nói rằng ta đã cướp đi sự sủng ái của hoàng đế dành cho Trân mẫu phi.
Rằng ta là nữ nhân độc ác đã sớm phải chết từ lâu.
Chúng nhận Trân Phi làm mẫu phi, còn xem ta như kẻ thù.
Hai tuổi đầu thì biết gì chứ? Tất cả chẳng qua đều do người cố ý dạy dỗ.
Đến khi chết, ta cũng không thể nhắm mắt.
Đời này, ta không muốn sinh con nữa.
Đời này, đến lượt ta phát điên.
2
“Hoàng thượng hôm nay lại muốn ở lại cung của chúng ta đấy.” Thuỵ Hạ vui vẻ bước vào báo tin.
Ta ôm ngực rên khẽ một tiếng “Đi mời Nhậm thái y đến, bản cung thấy không khoẻ.”
Nhậm thái y vốn là thái y của phủ ta, vì y thuật cao minh, lại chăm sóc ta từ nhỏ, nên khi vào cung, ta nhờ phụ thân đưa ông ấy vào cùng.
Kiếp trước, nhờ có ông chăm sóc, ta mới kéo dài được vài năm tuổi thọ, và cũng chỉ có ông mới dám nói thẳng rằng ta vì sinh con nên cơ thể bị thâm hụt.
Nhậm thái y đến rất nhanh, còn chưa vào cửa đã nghe thấy ông lẩm bẩm, “Ngươi chắc chắn rằng nương nương nói đau ngực chứ? Đau ngực là bệnh bộc phát nặng, ngươi nên ở lại bên cạnh, sai người nhanh nhẹn chạy đến thái y viện.”
“Thuỵ Hạ, ngươi đi lấy ít bánh mới gửi từ nhà đến cho Nhậm thái y.” Ta nằm nghiêng trên giường, hạ giọng dặn dò.
Thuỵ Hạ tuy trung thành với ta, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, miệng lưỡi lại nhanh nhảu.
Khi Thuỵ Hạ rời đi, Nhậm thái y bắt mạch cho ta một lúc, rồi nhíu mày hỏi, “Nương nương…”
“Nhậm thái y, ta đau ngực, nghe nói ngươi có loại thuốc viên tên là bảo tâm hoàn, rất hiệu quả trong việc giảm đau ngực.”
“Mạch của nương nương hơi rối loạn, khí huyết có chút không ổn định, có thể là do hoảng sợ, sao lại đau ngực được? Hơn nữa, bảo tâm hoàn có chứa xạ hương, không thể tuỳ tiện sử dụng.” Nhậm thái y nói.
“Nhậm thái y, hiện phụ thân ta là tể tướng đương triều, quyền thế ngút trời. Nếu ta có thai lúc này, không những sẽ khiến phụ thân ta gặp phải đố kỵ không cần thiết, mà còn trở thành cái gai trong mắt hậu cung.”
Nhậm thái y cúi đầu, dáng người khom khom, không thấy rõ vẻ mặt.
Ta nói tiếp: “Gần đây nghe nói mẫu thân của ngài nhiễm bệnh dữ, hai đứa trẻ nhà ngài cũng cần người chăm sóc. Ngài yên tâm, ta đã gửi thư cho phụ thân.”
Nghe đến đây, Nhậm thái y càng cúi thấp hơn, “Nương nương hậu ái, hiện thân thể của nương nương không khoẻ, thần nhất định sẽ hết lòng vì nương nương. Chuyện nhỏ của nhà thần, không dám làm phiền nương nương bận tâm.”
Ta thở dài, dùng chuyện gia đình để ép Nhậm thái y vốn không phải ý muốn của ta, nhưng với người trung thành và cương trực như ông, cách này là an toàn nhất.
“Nhậm thái y, ngài chăm sóc ta từ nhỏ, hiểu rõ tính tình của ta nhất. Nếu không phải bất đắc dĩ, ta sẽ không làm khó ngài. Nếu ngài không muốn, ta sẽ nghĩ cách khác.” Vừa dứt lời, Thuỵ Hạ đã mang một hộp bánh vào.
“Thuỵ Hạ, tiễn Nhậm thái y.”
Nhậm thái y cúi mình, “Nương nương thân thể yếu, thần sẽ về kê đơn ngay.”
Ta gật đầu, không nói thêm lời nào.
Lời đến đây, mọi sự đã không cần phải nói thêm nữa.
3
Vì là bệnh dữ, tất nhiên thái y viện sẽ tâu lên Chu Ninh Tấn.
May mắn thay, Nhậm thái y đã sớm châm cứu cho ta, nên bất kỳ ai bắt mạch cũng sẽ không phát hiện sai sót.
Biết rằng ta phải dùng bảo tâm hoàn lâu dài, Chu Ninh Tấn đã nổi trận lôi đình.
Nhưng cũng chỉ là nổi giận một phen mà thôi.
Sau đó, hắn chỉ tượng trưng gửi vài món vàng bạc châu báu đến cung của ta, nhưng không có một lời an ủi nào.
Thậm chí, hắn không bao giờ ngủ lại cung của ta nữa.
Chu Ninh Tấn bắt đầu dạo quanh hậu cung, ta biết rằng hắn đang tìm kiếm một nữ nhân khác hợp ý hắn hơn.
Vì khẩu vị đặc biệt của hoàng thượng, hậu cung vốn chẳng nhiều phi tần, mà những người có thể khiến hắn tùy ý lựa chọn lại càng hiếm hoi.
Nghĩ đến ánh mắt đầy căm hận của các con đối với ta ở kiếp trước, ta liền bảo Thụy Hạ gọi Trân Phi đến.
Kiếp trước, nàng đã cướp đi con của ta.
Đời này, ta sẽ nuôi vài đứa con của nàng.
Chẳng có gì là quá đáng, phải không?
Chẳng bao lâu sau, Thụy Hạ trở về, cúi đầu nói:
“Trân Phi nương nương bảo rằng mình không khỏe, không thể đến được.”
Dứt lời, Thụy Hạ đỏ mắt, quỳ xuống trước chân ta: “Nương nương, nô tỳ thấy rõ là họ thấy người không được sủng ái nên mới cố tình như vậy! Nhưng người dù sao cũng là hoàng hậu, mà họ lại dám khinh nhờn đến mức này!”
“Khinh nhờn?” Ta cười nhạt, chỉ có vậy thôi sao.
Một hoàng hậu không thể sinh con, trong lòng họ đâu chỉ khinh nhờn, mà ai nấy đều dòm ngó vị trí này.
“Ngươi đi thêm lần nữa, lấy chút nhân sâm từ kho ra, bảo rằng bản cung có việc quan trọng, nếu nàng không đến, bản cung sẽ giao việc này cho Lâm tần.”
Thụy Hạ mím môi, “Nương nương có gì cần dặn dò, cứ bảo nô tỳ đi làm! Nếu nô tỳ không làm được, sẽ xin lão gia giúp, hà tất phải hạ mình cầu xin nàng ta!”
Lòng ta trầm xuống, Thụy Hạ cuối cùng vẫn còn quá trẻ, không giữ được bình tĩnh.
“Thụy Hạ, phụ thân ta đã vì nước mà cống hiến hết lòng, sao có thể vì chút việc cỏn con này mà làm phiền ông. Sau này không được nhắc đến nữa.”
Thụy Hạ nghẹn lời, “Nương nương, thật là uất ức cho người.”
“Thụy Hạ, nếu bản cung chỉ cần một cú đánh đã sụp đổ, thì sớm muộn gì ngôi vị hoàng hậu này cũng sẽ rơi vào tay kẻ khác.”
Ta mỉm cười bình thản, Thụy Hạ có chút tỉnh ngộ, “Là nô tỳ ngu ngốc.”
Lần này, Thụy Hạ quay về nhanh chóng, quả nhiên Trân Phi đã đến.
Ta đoán không sai, nghe ta nhắc đến Lâm tần, Trân Phi hẳn đã đoán ra ý đồ của ta.
Dù sao, trong hậu cung cũng chẳng có nhiều việc quan trọng.
4
“Hoàng hậu nương nương không khỏe, sao trông vẫn có tinh thần như vậy?” Trân Phi mặc y phục xanh biếc, dung mạo thanh lệ nổi bật, sau khi hành lễ qua loa, liền ngồi xuống một bên, “Thần thiếp cũng thấy không thoải mái, không biết nương nương có chuyện gì quan trọng muốn dặn dò?”
“Về dung mạo, bản cung không bằng ngươi, về dáng vóc, bản cung cũng chẳng sánh được Lâm tần, nhưng có vài chuyện, các ngươi lại không bằng bản cung.”
Trân Phi vốn ngả người trên ghế, nghe vậy thì thẳng lưng lên đôi chút.
“Bản cung nay khó có thể sinh nở, nếu ngươi chịu để bản cung hưởng thụ niềm vui gia đình, thì với tài năng của ngươi, ngày sau mọi sự sẽ thuận lợi như ý.”
Trân Phi che miệng cười khẽ, “Hoàng hậu nương nương nói dễ nghe quá, sở thích của hoàng thượng đâu phải thứ chúng ta có thể đoán định.”
“Ngươi cứ thử xem.”
Ta vẫy tay ra hiệu cho nàng tiến lại gần, nói nhỏ vài câu bên tai, “Nếu không thành thì coi như bỏ qua.”
Đôi mắt hạnh của Trân Phi hơi nheo lại, rõ ràng là có chút hoài nghi phương pháp của ta.
Nhưng số lần ta hầu hạ hoàng thượng thực sự không ít, không ai rõ sở thích của hắn bằng ta.
Những phương pháp có thể khiến hắn mê đắm, ta đủ để viết thành vài cuốn sách.
Chu Ninh Tấn khi thân mật với người khác, có vài bí mật không thể nói ra.
Hắn chọn ta, ngoài lý do vì phụ thân ta quyền thế ngút trời, sủng ái ta có thể củng cố vị thế của hắn, quan trọng hơn là hắn nhận ra ta rất thích nói “không.”
Được phụ thân nuông chiều từ nhỏ, ta lớn lên mà không e ngại việc nói “không.”
Chu Ninh Tấn có một dục vọng chinh phục gần như vặn vẹo.
Mỗi lần ta nói “không,” hắn sẽ tìm đủ cách để khiến ta gật đầu.
Đặc biệt là trong chốn khuê phòng.
Càng bị từ chối, hắn sẽ càng trở nên say mê điên cuồng.
Loại thú vui này, phi tần bình thường nào dám chiều hắn?
Khoảng vài ngày sau, Chu Ninh Tấn triệu kiến Trân Phi.
Kể từ hôm ấy, Trân Phi gần như được ân sủng mỗi đêm.
Thụy Hạ giận đến mức lải nhải không ngừng trước mặt ta, “Nương nương sao lại giúp Trân Phi! Trước giờ ngoài nương nương ra, hoàng thượng có bao giờ ngủ lại cung khác liên tiếp ba đêm đâu!”
Ta khẽ che khăn tay, ho nhẹ vài tiếng, “Thụy Hạ, với thân thể ta hiện nay, nếu ngươi muốn tìm nơi khác nương nhờ, ta cũng sẽ không ngăn cản.”
“Nô tỳ hầu hạ nương nương từ nhỏ, chưa từng có ý hai lòng! Chỉ là nô tỳ lo cho nương nương nên mới tức giận, sau này nô tỳ không dám nữa.” Thụy Hạ bị ta dọa, sợ đến mức quỳ xuống đất, suýt khóc.
“Tình cảnh của chúng ta đã không như trước, nếu ngươi không tự kiềm chế, gây ra phiền phức, thì đến ta cũng sẽ bị liên lụy.” Ta kiên nhẫn khuyên nhủ.
Thụy Hạ từ nhỏ đã theo ta, tính tình ngay thẳng quen rồi, nhưng nay ta đã phải trả giá bằng cả mạng sống mới chọn con đường này, nàng cũng cần phải trưởng thành.
“Vâng, nương nương. Nô tỳ nhớ kỹ rồi.” Thụy Hạ cúi đầu khẽ đáp.
Thấy Thụy Hạ có vẻ đã hiểu ra, ta cũng không nói thêm.
Từ khi Trân Phi được sủng ái, các phi tần khác trong hậu cung tự nhiên đều bị lạnh nhạt.
Hoàng thượng thậm chí đã hai tháng không bước vào tẩm cung của ta.
Hắn không đến, ta lại thấy thanh thản.
Toàn bộ bình hoa mà trước đây ta sắp đặt để lấy lòng Chu Ninh Tấn đều ban cho các thái giám cung nữ, dọn chỗ cho những cuốn cổ thư phụ thân gửi vào.
Trước khi vào cung, ta thích nhất là đọc cổ thư, phụ thân thu thập khắp nơi, nhưng ở kiếp trước, ta đã để chúng chất đống trong kho mà không có thời gian đọc.
Những nụ hoa quý trong sân được ngắt để làm nước hoa rồi đem tặng các phi tần, cũng được thay bằng một giàn nho.
Ta còn sai người chuyển đi những giả sơn hòn non bộ, vì đôi khi Chu Ninh Tấn có chút sở thích kỳ lạ, đuổi hết người trong cung đi rồi bảo ta cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột trong đám non bộ đó.
Đợi đến khi hắn bắt được ta, hắn liền dùng những thủ đoạn không thể nói ra để “trừng phạt.”
Ta đã từng không màng đến thân phận, uốn mình chiều chuộng hắn, nghĩ lại thấy mình chẳng khác gì một món đồ chơi bị hắn đùa bỡn và khinh rẻ.
Giờ đây, khoảng đất trống ấy, ta dự định làm một khu vui chơi.
Sau này đón những đứa con của Trân Phi về, chúng ít nhiều cũng cần có nơi để chơi đùa.
Trong cung rất thiếu những trò chơi dân dã, chúng không thể ra ngoài cung, có thể đến chỗ ta vui chơi một chút cũng tốt.