1.
Tôi và Phó Dự An kết hôn là do liên hôn thương mại.
Ban đầu, tôi cực kỳ ghét kiểu hôn nhân sắp đặt như vậy.
Nhưng sau khi nhìn thấy anh ấy lần đầu tại bữa tiệc gia đình, đột nhiên tôi lại thấy hôn nhân sắp đặt cũng không tệ lắm.
Chỉ có một điều không tốt duy nhất, đó là tôi phải giả vờ như bản thân chỉ đến vì lợi ích hợp tác.
Cho nên dù đã kết hôn nửa năm, giữa tôi và Phó Dự An vẫn không có tiến triển gì đáng kể.
Điều này khiến tôi vô cùng bức bối.
Rõ ràng là mỗi lần tắm xong, anh ấy cứ không chịu mặc áo, để lộ sáu múi cơ bụng cuồn cuộn mà đi khắp nơi, còn tôi chỉ có thể ưu nhã nhìn anh rời đi.
Đúng là nhẫn nhịn hết nổi!
Sau khi than thở với mẹ qua điện thoại, ngày hôm sau tôi bị bà sắp xếp vào làm việc tại công ty của Phó Dự An.
Bà bảo, có như vậy thì “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”.
Khi tôi báo tin này với Phó Dự An, anh ấy không tỏ vẻ gì.
Chỉ cầm tách trà bên cạnh lên nhấp một ngụm: “Anh không ý kiến.”
Tôi được đà lấn tới: “Thế em có thể lại gần anh hơn chút không?”
Anh ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Tốt nhất là không.”
Phó Dự An tuy lạnh lùng, nhưng rất ít khi từ chối yêu cầu của tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe từ “không” phát ra từ miệng anh.
Tôi bất giác cúi đầu: “Ồ.”
Không biết lại động trúng cơ quan gì, ngay lập tức có tiếng tài liệu trên bàn rơi xuống.
Khi tôi ngước nhìn lại, anh đang mím chặt môi, trên gương mặt đầy vẻ đấu tranh: “Nhưng nếu em thật sự muốn, anh cũng không ý kiến.”
2.
Cuối cùng, tôi được sắp xếp vào phòng nhân sự của công ty Phó Dự An.
Vì văn phòng này ngay sát vách phòng làm việc của anh ấy.
Xem ra anh vẫn còn mềm lòng đấy chứ.
Chị đồng nghiệp tên Chu đưa tôi một cuốn sổ tay nhân viên, lật trang đầu ra, đập vào mắt tôi là phần giới thiệu về Phó Dự An.
Ảnh chân dung là một bức anh mặc vest rất chỉnh tề, là tấm hình tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi ngẩn ngơ nhìn bức ảnh.
Không nói đâu xa, chỉ riêng gương mặt này của Phó Dự An thôi, dù có lạnh lùng cỡ nào cũng phải thừa nhận là đẹp trai thật.
Không hổ danh là người mà vừa gặp tôi đã đồng ý cưới ngay.
Đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng cười nhẹ.
Chị Chu lấy tay che miệng: “Cô cũng thấy tổng giám đốc Phó rất đẹp trai đúng không?”
Tôi vội vàng càng che càng lộ khép sổ tay lại.
Chị ấy nở nụ cười đầy hàm ý: “Tôi hiểu mà, mấy cô gái mới đến công ty, ít ai không bị anh ấy mê hoặc đâu.
“Nhưng tôi khuyên cô nên giữ khoảng cách, chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ tổng giám đốc Phó thôi, đừng có ý đồ gì khác.”
Tôi có chút kỳ quái: “Sao vậy chị?”
Chị ấy vỗ vai tôi đầy cảm thông: “Bởi vì tổng giám đốc đã có vợ rồi, mà anh ấy cũng rất yêu vợ. Cô mới đến chắc chưa để ý, ngày nào anh ấy cũng đeo nhẫn cưới, bảo quản kỹ lắm, cứ như báu vật vậy.”
Sao cơ?
Sao tôi không phát hiện ra nhỉ?
Thấy tôi im lặng, chị Chu tưởng tôi thất tình, vội vàng an ủi: “Không sao đâu, cô xinh đẹp thế này, đâu nhất thiết phải thích tổng giám đốc Phó.”
Tôi lập tức phủ nhận: “Không, không phải vậy đâu, tôi không thấy anh ấy đẹp trai. Chỉ là vô tình nhìn thấy trong sổ tay, nên xem kỹ phần giới thiệu thôi.”
Vừa nói xong, biểu cảm của chị Chu lập tức thay đổi.
Tôi theo ánh mắt chị ấy nhìn ra cửa.
Phó Dự An không biết đã đứng đó từ lúc nào, đang nhìn về phía chúng tôi.
Tuy không thể hiện cảm xúc gì, nhưng tôi cảm giác áp suất xung quanh anh hình như hơi thấp.
Tôi định lên tiếng chào hỏi, thì anh đã quay lưng nhanh chóng, bỏ tay vào túi quần rồi bước đi.
Chỉ để lại một bóng lưng có vẻ không vui lắm.
Chị Chu liền lo lắng kéo tôi lại: “Làm sao bây giờ! Cô nói tổng giám đốc Phó không đẹp trai, bị anh ấy nghe thấy rồi, anh ấy giận rồi!”
Tôi: “… Không đến mức như vậy đi?”
3.
Tôi không quá để tâm lời chị Chu, vẫn nhớ kỹ mục tiêu đến công ty của mình.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, tôi lén lút ra ngoài văn phòng, cố gắng “tình cờ” gặp Phó Dự An.
Nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội này.
Đi lòng vòng hết lần này đến lần khác, tôi ngay cả một sợi tóc của anh ấy cũng không thấy.
Thông tin duy nhất liên quan đến anh mà tôi nghe được, là lúc đi ngang qua phòng tổng giám đốc, vô tình nghe mọi người bàn tán:
“Hôm nay cảm thấy tổng giám đốc hình như tâm trạng không tốt lắm nhỉ?”
“Ừ, không biết ai chọc giận anh ấy nữa. Toàn tôi gánh hết, sáng giờ pha cà phê cho anh ấy, ba lần rồi mà vẫn chê đắng quá đắng quá.”
“Ha ha, thế đã là gì? Tôi chạy lên xuống bảy lần nộp tài liệu, in lại mười tám lần luôn rồi đấy!”
Tôi bối rối.
Rõ ràng sáng nay anh ấy vẫn còn bình thường mà.
Không lẽ thật sự là vì tôi nói anh ấy không đẹp trai?
Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định trốn vào cầu thang gọi cho bạn thân.
Nghe xong câu chuyện của tôi, cô ấy không những không giúp tôi nghĩ cách giải thích, mà còn ngạc nhiên hỏi: “Vì chồng mà cậu còn chịu đi làm nữa cơ à?”
Tôi thở dài: “Chứ còn cách nào khác?”
Cô ấy phẫn nộ: “Cậu ngốc thế à? Hai người kết hôn rồi, muốn thân mật hơn thì nói thẳng với anh ấy là cậu muốn có con chẳng phải xong sao?”
Tôi sững sờ, mặt dần nóng lên.
Chuyện này tôi chưa bao giờ nghĩ tới, giờ bạn thân nói ra khiến tôi có chút ngượng ngùng.
“Nhưng… nhưng bọn mình còn chưa…”
Cô ấy không tin nổi: “Thật hả? Hai người kết hôn nửa năm rồi cơ mà!”
Tôi không biết phải giải thích với cô ấy thế nào.
Tuy rằng tôi và Phó Dự An vẫn ngủ chung giường, nhưng đúng là chẳng ai vượt quá giới hạn.
Không thì tôi đã chẳng đuổi theo anh ấy đến tận công ty.
Bạn thân tôi đau lòng mắng tôi một hồi: “Tối nay cậu nói với anh ấy chuyện này đi. Nếu anh ấy vẫn không có phản ứng gì, thì dẫn đi khám nam khoa đi. Chắc chắn là có vấn đề.”
Mặt tôi đỏ bừng cúp điện thoại.
Vừa quay đầu lại, tôi phát hiện Phó Dự An đang đứng ngay phía sau.
“Em trốn ở đây làm gì?”
Tôi cố tỏ vẻ nghiêm túc: “Chúng ta có con được không?”
Anh ấy lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững: “Cái gì?”
Tôi lặp lại: “Em muốn có con.”
Anh ho sặc sụa, suýt nghẹn chết: “… Em nói thật đấy à?”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Hắn mím chặt môi, xoay người rời đi.
Tôi im lặng.
… Chẳng lẽ thật sự cần đưa hắn đi khám nam khoa?
4
Sau khi trở về văn phòng, mấy anh chị đồng nghiệp kéo tôi lại, nói rằng muốn tổ chức một bữa tiệc để chào đón tôi.
Họ còn đặc biệt mời cả Phó Dự An, bảo rằng dẫn tôi làm quen với trụ cột của công ty.
Tôi: “… Thật ra không cần đâu.”
Nhà hàng phục vụ đồ ăn rất chậm.
Mọi người vừa đợi món vừa trò chuyện, chủ yếu là tâng bốc Phó Dự An.
Khi nhân viên phục vụ mang đồ uống ra, họ không chỉ dừng lại ở việc nói chuyện nữa.
Một người cầm ly rượu bước đến bên Phó Dự An:
“Tổng giám đốc Phó, có anh, công ty thật là may mắn. Tôi xin kính anh một ly trước!”
Rồi người đó uống cạn.
Phó Dự An dừng lại một chút, cầm lấy tách trà, khéo léo nói:
“Vợ tôi đang chuẩn bị mang thai, không cho tôi uống rượu, để tôi dùng trà thay rượu nhé.”
Tôi giật mình.
Hắn đang nói cái gì vậy?
Tôi khi nào cấm hắn uống rượu?
Hắn chưa đồng ý chuyện này mà!
Những người xung quanh lập tức xôn xao.
“Chuẩn bị mang thai? Tổng giám đốc Phó sắp có tiểu Phó rồi sao?”
Hắn hiếm khi nở một nụ cười nhẹ: “Ừ, chắc là vậy.”
Lại có người bắt đầu hóng hớt:
“Vậy bà xã tổng giám đốc là ai thế? Nói thật, chúng tôi chưa gặp lần nào, chắc chắn là tiểu thư của một tập đoàn lớn rồi phải không?”
Phó Dự An đặt tách trà xuống, trong mắt hắn có chút do dự.
Hắn như không chắc chắn, thử quay sang nhìn tôi:
“Vợ ơi, chuyện này có nói được không?”
Tôi: “… Anh nghĩ sao?”
Đầu óc tôi quay mòng mòng.
Giữa ánh mắt hóa đá của mọi người, tôi từ từ đặt đũa xuống.
Giả vờ như không có chuyện gì, tôi quay sang nói với người ngồi cạnh:
“Anh Vương, tổng giám đốc Phó hỏi anh đấy, sao anh không nói gì?”
Anh đồng nghiệp bên cạnh giật nảy mình, lắp bắp: “Tổng giám đốc Phó, tôi họ Vương…”
Phó Dự An liếc nhìn tôi một cái, rồi phối hợp nghiêng đầu.
“Ừ, anh Vương, chuyện này có nói được không?”
Anh Vương lau mồ hôi trán: “Ờ… chắc là… không nói trước được đâu?”
Phó Dự An gật đầu: “Được.”
Đồng nghiệp xung quanh ồ lên.
Chị Chu chọc tôi: “Bốn bỏ năm cũng gần như là tổng giám đốc Phó vừa gọi cô là vợ đấy, kích thích không?”
Tôi: “Đúng là khá kích thích.”
Kích thích đến mức tôi chỉ muốn đục một lỗ trên đầu hắn.
…
Gần cuối bữa tiệc, tôi nhận được thông báo có tin nhắn.
Mở ra xem, là tin nhắn của Phó Dự An.
【Lát nữa đợi tôi ở bãi đỗ xe.】
Tôi chỉ nhìn lướt qua, không trả lời ngay.
Không ngờ hắn đợi lâu không thấy tôi động tĩnh gì, liền ho nhẹ ngay tại bàn tiệc.
“Tiểu Lương, có tin nhắn mới sao?”
Ngay lập tức, mọi ánh mắt dồn hết về phía tôi.
Tôi đang cầm điện thoại: “?”
Tôi gượng cười hai tiếng: “Cái này cũng bị anh phát hiện rồi.”
Hắn nhấp một ngụm trà: “Đừng để người ta đợi lâu.”
… Sao anh không gọi thẳng tên bảo tôi trả lời tin nhắn luôn cho rồi.
Trước ánh nhìn tò mò của đồng nghiệp, tôi đành miễn cưỡng gửi lại hắn một tin nhắn ngắn gọn: 【OK】
Cái người này, sao tự nhiên lại đáng ghét thế không biết!