13.
Kể từ khi nói rõ ràng mọi chuyện, tôi nhận thấy Phó Dự An thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Trước kia dù tôi có trêu chọc thế nào, anh cũng không hề lay động, kiên định như một người lính.
Còn bây giờ, anh thường xuyên chủ động quyến rũ tôi.
Thậm chí mấy lần tắm xong cũng không thèm đóng cửa!
Về việc “điều chỉnh sức khỏe”, anh tuyệt nhiên không đề cập nữa.
Hỏi thì chỉ nói rằng quá trình chuẩn bị sinh con phải tích cực, càng sớm càng tốt.
Vậy cái người “ninja bất khả chiến bại” trước kia đâu rồi?
Ở nhà thì không nói, ngay cả trong công ty, anh cũng bắt đầu có dấu hiệu muốn gần gũi hơn.
Chị Chu có vẻ không yên tâm.
“Tịch Nguyệt, em có thấy tổng giám đốc Phó gần đây đến bộ phận nhân sự thường xuyên hơn không?”
Tôi giả vờ ngơ ngác: “Thật sao? Em thấy cũng bình thường mà.”
Chị ấy lo lắng:
“Liệu có phải vì anh ấy đã kể cho chị nghe bí mật của mình, giờ hối hận rồi, nên muốn đến ‘diệt khẩu’ chị không?”
Tôi suýt nữa phun cả ngụm trà ra.
“Không, không phải đâu, chị đừng lo.”
Nhưng chị ấy vẫn tỏ ra lo lắng không yên.
Tôi đành phải tìm thời gian để chặn Phó Dự An lại:
“Anh có phải cố tình không đấy? Tại sao cứ rảnh rỗi lại qua bộ phận của bọn em dạo chơi vậy?”
Anh ấy làm bộ ấm ức: “Có thời gian rảnh muốn qua xem em cũng không được à?”
Tôi ôm trán.
Người đàn ông này là thứ gì biến thành vậy!
“Nhưng anh làm thế, mọi người sẽ phát hiện ra điều bất thường đấy.”
Phó Dự An nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy… tại sao em không muốn công khai?”
Tôi nhất thời á khẩu.
Trước đây là vì muốn nhân cơ hội này để cải thiện mối quan hệ với anh.
Giờ thì hai bên đã rõ ràng tình cảm, tôi thật sự không có lý do gì để phản đối.
Nhưng công khai thì… tôi càng nghĩ càng thấy khó xử.
Cuối cùng tôi đành nói: “Đừng công khai kiểu thông báo rầm rộ, nhưng nếu có ai hỏi thì anh có thể nói.”
Chắc chẳng ai dám hỏi thẳng vậy đâu nhỉ.
Anh gật đầu đồng ý.
Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện trước đây, hình như người nào đó cũng không phải nói như vậy.
“Nhưng chẳng phải trước kia anh bảo, nếu không thay đổi được quyết định của em thì sẽ không hỏi sao?
“Chẳng lẽ… tất cả chỉ là diễn?”
Anh tự tin nhìn tôi một cái.
“Nhưng bây giờ anh đã thay đổi quyết định của em rồi còn gì?”
… Ừ nhỉ.
Nghe cũng có lý.
Tôi không muốn thừa nhận mình yếu thế, liền trừng mắt với anh: “Vậy sao anh thay đổi nhanh vậy?”
Phó Dự An xoa xoa đầu mình.
“Trước đây em không thích anh, công khai một mối quan hệ chỉ có trên danh nghĩa cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Nghe cũng có lý thật.
Tôi vẫn không phục: “Vậy sao trước đây em có trêu chọc anh thế nào anh cũng không động lòng, còn bây giờ thì…”
Anh nhìn tôi rất nghiêm túc.
“Đó không phải là nhẫn nhịn, mà là tôn trọng.
“Nếu em không thích anh, anh thật sự cho rằng miễn cưỡng làm chuyện thân mật chỉ vì thân mật thì là không tôn trọng em.
“Vả lại… anh cũng thật sự… không dám.”
Đến cuối câu, anh đã hơi ngại ngùng cúi đầu.
… Aaaaaa.
Sao hình tượng của anh đột nhiên lại cao lớn đến thế!
14
Tuy nhiên, hình tượng cao lớn của Phó Dự An chẳng kéo dài được bao lâu.
Nó sụp đổ rất nhanh.
Ngay ngày hôm sau khi tôi đồng ý rằng nếu có ai hỏi thì anh có thể nói ra mối quan hệ của chúng tôi.
Chị Chu đã đến xin lỗi tôi.
“Tịch Nguyệt, em… em thật sự là vợ của tổng giám đốc Phó sao?”
Tôi định nói đùa qua loa, nhưng nhớ lại lời hứa trước đó, tôi đành gật đầu.
“Xin lỗi chị nhé, trước giờ em vẫn giấu chị. Tối nay tan làm em mời chị một bữa lớn!”
Sắc mặt chị Chu đột nhiên trở nên hoảng hốt:
“Xin lỗi, xin lỗi! Trước đây chị đã nhiều lần thất lễ với em! Tịch Nguyệt, em đừng để bụng nhé…”
Tôi nắm lấy tay chị ấy: “Có gì đâu mà xin lỗi. Có chị ở đây em còn yên tâm hơn.”
Sắc mặt chị Chu dần dần dịu lại.
Tôi tiếp tục hỏi: “Nhưng làm sao chị biết chuyện này?”
Chị chỉ ra ngoài cửa: “Cả công ty đã đồn ầm lên rồi, chị nghe từ chỗ quản lý.”
Tôi liền tìm quản lý hỏi thăm.
Quản lý cung kính gọi tôi một tiếng “bà chủ” rồi mới bắt đầu hồi tưởng:
“Nói ra cũng lạ thật, lúc đó tôi chỉ đến báo cáo công việc với tổng giám đốc Phó, tự nhiên anh ấy nhìn vào chiếc nhẫn cưới rồi bắt đầu cười ngây ngô, làm tôi giật cả mình!
“Tôi định rời đi thì tổng giám đốc Phó bỗng nhiên gọi lại, hỏi rằng chẳng lẽ tôi không tò mò muốn biết vợ anh ấy là ai sao?
“Tôi nào dám nhiều chuyện với sếp, nên bảo là không tò mò, kết quả là anh ấy hình như không vui, còn tỏ vẻ không cam tâm hỏi lại, thật sự không chút tò mò sao?
“Tôi đành đánh bạo bảo là cũng có chút tò mò, thế là anh ấy lại cười, rồi nói ‘ha ha ha, vậy để tôi nói cho anh biết, cô Lương Tịch Nguyệt ở bộ phận của anh chính là vợ tôi đó.’
“… Thú thật là tôi chưa từng thấy tổng giám đốc Phó như vậy, dọa cho tôi hết hồn.”
…
Cảm ơn anh, tôi cũng giật mình hết hồn đây.
Phó Dự An, anh có kiểu như thế này sao!
Dù sao thì chuyện cũng đã đồn ra ngoài, tôi tức tối lao vào văn phòng của Phó Dự An.
Giữa ánh mắt ngỡ ngàng của anh, tôi nhanh chóng khóa cửa lại.
“Phó Dự An, anh lại giở trò gì nữa?”
Anh đang xem tài liệu, nghe thấy câu hỏi của tôi, liền chậm rãi đóng nắp bút lại.
“Hửm?”
Khuôn mặt anh trông bình thản như không.
Tôi nghiến răng.
“Ý em là người ta hỏi thì anh nói, nhưng sao anh cứ phải hỏi ngược lại họ hả?”
Khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười: “Vợ ơi, dáng vẻ em nổi giận trông thật đáng yêu.”
Tôi: “???”
Anh bị làm sao thế này.
Tôi vừa xấu hổ vừa tức, vài bước đã đi vòng qua để đánh anh.
“Sao damặt anh dày thế?”
Nụ cười của anh càng rộng hơn: “Thật sự rất đáng yêu.”
Tôi: “…”
Anh đưa tay ra véo má tôi.
“Sao mà đáng yêu thế này?”
… Tôi thật sự chịu thua.
15
Vì màn “ra tay” của Phó Dự An, mối quan hệ của tôi và anh bỗng nhiên được công khai theo cách chẳng ai ngờ tới.
Vị thế của tôi trong công ty đột nhiên tăng vọt.
Trước đây ai cũng gọi tôi là “Tiểu Lương”, giờ ai cũng gọi tôi là “bà chủ”.
Tôi cảm thấy hơi ngại.
Nhưng Phó Dự An thì vui lắm.
Mọi người trong công ty cũng vui lắm.
Có lần tôi vô tình nghe thấy, phát hiện hóa ra sếp là người cầm đầu cho phong trào “đẩy thuyền” chúng tôi.
“Trời ơi! Tôi làm ở công ty này bốn năm rồi mà chưa từng thấy tổng giám đốc Phó như thế! Sức mạnh của bà chủ không thể xem thường!”
“Đúng đó! Các cô có để ý không, trước kia tổng giám đốc Phó ghét ra khỏi văn phòng lắm, giờ chỉ cần có cơ hội là chạy ra ngoài dạo, thực ra là đang lén nhìn bà chủ đó.”
“Đúng đúng, trong các buổi họp cũng thế, bề ngoài thì như đang lắng nghe mọi người báo cáo, nhưng thực ra là lén nhắn tin cho bà chủ đấy!”
“Trước kia không để ý, nhưng giờ nghĩ lại thì thật sự hai người họ ngọt ngào quá, trời ơi trời ơi!”
Mọi người nói chuyện say sưa, đến khi vừa rẽ vào góc thì nhìn thấy tôi, ai nấy đều ngỡ ngàng đến mức mặt mày tái mét.
Cô gái dẫn đầu vội vàng xin lỗi: “Xin… xin lỗi bà chủ! Chúng em không phải…”
Tôi vội xua tay: “Không sao, không sao, tôi…”
Đang nghĩ cách để giải thích là tôi không bận tâm chuyện này, thì đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Không cần xin lỗi.
“Nếu cô ấy không bận tâm, tôi lại càng không.”
Quay lại nhìn, thấy Phó Dự An đang đi tới từ từ, hai tay khoanh sau lưng.
Trên mặt anh ấy còn treo nụ cười thỏa mãn nữa.
“Tôi thích nghe, rất hay, nói thêm chút nữa đi.”
Tôi: “…”
Quản lý ngỡ ngàng: “Tổng giám đốc Phó, ngài…”
Anh ấy cười cười, vui vẻ bước đi.
Để lại đám đồng nghiệp ngơ ngác nhìn nhau rồi bắt đầu trêu đùa.
“Bà chủ, chị xem này! Tổng giám đốc Phó còn bảo bọn em nói nhiều hơn!”
“Nói thật xem, làm thế nào mà bà chủ có thể huấn luyện tổng giám đốc Phó tốt như vậy? Có thể mở một khóa hướng dẫn được không?”
“Bà chủ, sau này nếu em muốn xin nghỉ, có thể nhờ chị nói với tổng giám đốc Phó trước được không, như thế anh ấy chắc chắn không dám từ chối…”
“Bà chủ, hai người bắt đầu chuẩn bị có em bé rồi, vậy kết hôn từ khi nào thế? Đám cưới có hoành tráng lắm không?”
…
Tiếng nói chuyện rôm rả vang lên, tôi nghe không xuể.
Chỉ còn cách bịt tai và lẳng lặng tìm đường thoát thân.
Mọi chuyện này, tôi đều đổ hết tội lỗi lên đầu Phó Dự An.
Anh vừa sấy tóc cho tôi, vừa tỏ ra vô cùng tủi thân:
“Sao lại là lỗi của anh được? Đây đâu có phải vấn đề gì to tát.
“Nếu thật sự có vấn đề, thì là do em quá quyến rũ, đến mức làm anh mất hồn.”
Tôi: “…”
“Trước giờ em không nhận ra, anh lại có tài ăn nói như vậy.”
Anh nhẹ nhàng xoay một lọn tóc của tôi.
“Chuyện nhỏ mà.”
Rồi bất ngờ ghé sát vào tai tôi, cố ý thở nhẹ bên tai.
“Em còn nhiều điều chưa phát hiện đâu, muốn khám phá thêm không?”
Tôi vô thức co cổ lại vì nhột, anh liền dùng tay kia giữ lấy cổ tôi.
“Đừng trốn, vợ à.”
Động tác sấy tóc của anh nhanh hơn.
Khi tóc tôi vừa khô và máy sấy tắt đi, môi tôi đã bị anh ấy chiếm trọn.
“Chúng ta đã nói sẽ có con, nên phải thực hiện sớm thôi.”
Tôi chỉ cảm thấy mọi thứ quay cuồng.
Cơ thể tôi đã bị anh đè xuống giường.
…
Đừng tưởng anh nói vậy.
Khi thật sự có em bé, anh lại bắt đầu hối hận.
Hiện tại, Phó Dự An đang đứng bên cửa sổ, ngắm cảnh với vẻ mặt đầy ưu tư.
“Sao lại phải mang thai đến mười tháng chứ?”
Anh quay lại, sờ bụng tôi.
“Con ơi, nếu con không chịu ra sớm, ba con thật sự không chịu nổi nữa rồi.”
Tôi nằm thư thái trên giường, im lặng không đáp.
Phó Dự An ghé lại gần, hôn nhẹ lên trán tôi.
Anh lại định đi xuống thêm.
Tôi giữ chặt môi anh.
Anh làm nũng: “Chỉ một cái hôn thôi mà.”
Tôi nhanh chóng hôn nhẹ vào môi anh.
“Được rồi.”
Phó Dự An chỉ vui vẻ trong chốc lát, rồi tiếp tục làu bàu, nhưng tôi không nghe rõ.
Cuối cùng, anh đành trèo lên giường, vừa vuốt bụng tôi vừa ru tôi ngủ.
Nửa đêm, tôi mơ màng tỉnh dậy, thấy anh ấy vẫn đang thì thầm:
“Vợ ơi, hôn anh thêm một cái nữa nhé…”
Tôi không nhịn được bật cười.
Đưa tay chạm vào mặt anh.
Sau này, chúng tôi sẽ có rất nhiều thời gian.
Để vun đắp cho hạnh phúc này.
-HẾT-