1.
Từ khi con trai tôi ra đời, ý định ly hôn chưa bao giờ ngừng xuất hiện trong đầu tôi.
Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu là do tôi suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới lựa chọn, nhưng cuối cùng cũng chính tôi lại là người hối hận.
Tôi và chồng tôi, Tống Phong, quen nhau từ thời đại học, anh ấy lớn hơn tôi một khóa và cũng là người theo đuổi tôi trước.
Lần đầu gặp mặt, anh ấy đã để lại cho tôi ấn tượng tốt, thêm vào đó là tính cách hài hước vui vẻ, hoà đồng với bạn bè xung quanh, vì vậy trong lòng tôi nghĩ rằng anh ấy là người biết quan tâm đến người khác.
Chỉ là sau khi tôi ở bên anh ấy, không chỉ mẹ tôi phản đối, mà bố mẹ anh ấy cũng không mấy ưa thích tôi.
Mẹ tôi cực lực phản đối vì Tống Phong là con một.
Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu được sức nặng của hai chữ “con một”, chỉ biết rằng tôi đã chọn lựa sẽ tự chịu trách nhiệm với lựa chọn đó của mình.
Nhưng sau này tôi thật sự hối hận.
Tất cả những cảm xúc trong tình yêu sau khi bước vào hôn nhân sẽ dần trở nên tẻ nhạt, thậm chí còn kèm theo những cuộc cãi vã vô tận.
Vì Tống Phong là con một, nên việc nối dõi tông đường là ưu tiên hàng đầu.
Hàng đầu đến mức nào?
2.
Vào ngày cưới, khi chúng tôi vừa dâng rượu mời bố mẹ chồng xong thì có một bà dì nào đó đã mang đến cho tôi một bát thuốc bắc thật lớn.
Không hề phóng đại, cái bát đó có bán kính to như một quả bóng rổ vậy.
Bà mẹ chồng tôi không chỉ yêu cầu tôi uống hết một hơi, mà còn châm biếm ngày sinh tháng đẻ của tôi trước mặt tất cả họ hàng:
“Ta đã tìm người xem bát tự của cô, cô không thể sinh được con trai. Nếu không phải vì con trai ta muốn c.h.ế.t muốn sống đòi cưới cô bằng được thì ta sẽ không để cô bước vào cửa nhà ta nửa bước.
Dù sao ta cũng chỉ cho cô một năm, nếu không sinh được con trai thì hãy cút khỏi nhà họ Tống.”
Nói thật, trước đó tôi chưa bao giờ nghe thấy lời nói khó nghe như vậy.
Hàng bao nhiêu câu hỏi chực hiện ra trong đầu tôi, trong bát thuốc đen thui kia không biết có gì, liệu có hại cho sức khỏe không, nếu mang thai thì thuốc đó có hại cho thai nhi không.
Vì những điều đó, tôi không đồng ý uống và cũng không sợ hôn sự này bị hủy ngay tại chỗ.
Tống Phong đã nổi giận, yêu cầu mẹ anh ấy mang bát thuốc đi và để cho chúng tôi được yên.
Thấy Tống Phong bảo vệ tôi, tôi không hề từ chối sự che chở này.
Tôi đã chuẩn bị cho cái giá của việc cố chấp lựa chọn theo quyết định của mình
Mẹ chồng tôi rất mạnh mẽ, cộng thêm việc bà cưng chiều con trai, thường xuyên nhìn thấy tôi là thấy không vừa mắt.
Tôi đều nhịn, coi bà như không khí và tự làm tốt việc của mình.
Chỉ là tôi không ngờ, dù con trai cưng của bà có nói gì thì bà vẫn không nghe, hàng ngày bà đều lén bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi.
Khi tôi phát hiện cũng là lúc tôi đang mang thai được bốn tháng.
Sau khi bị tôi phát hiện, bà còn cố biện minh bằng việc nói rằng thuốc này có thể giúp tôi sinh con trai, nói rằng bà cũng đã dùng thuốc này để sinh ra Tống Phong.
Tôi khóc tức tưởi, vừa mừng vì giữ được con, vừa lo lắng sợ đứa trẻ sinh ra sẽ có vấn đề.
Vì chuyện này, tôi thường xuyên nửa đêm trằn trọc không ngủ được, thậm chí đã nghĩ đến việc bỏ đứa bé.
Khi mẹ chồng biết, bà lập tức phản đối:
“Cô muốn hại cháu tôi sao?Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu!”
Chỉ là tôi không ngờ, Tống Phong cũng đứng về phía mẹ anh ấy để khuyên tôi:
“Văn Văn, giờ cái thai cũng đã lớn rồi, nếu bây giờ bỏ thì sẽ rất hại cho cơ thể của em.”
Tôi tưởng Tống Phong thật sự lo lắng cho sức khỏe của tôi, nhưng sau này tôi mới biết, khi đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ của đứa bé, anh ấy đã tiện thể kiểm tra luôn giới tính của đứa bé.
Là con trai.
Tôi không còn hơi sức để tính toán với Tống Phong nữa.