Cướp Đoạt Thiên Phú

Chương 1


01

Tôi tái sinh vào ngày được chọn làm nghệ sĩ dương cầm của dàn nhạc giao hưởng Philharmonic.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi dữ dội, âm thanh mạnh mẽ từ phím đàn tràn ra từ đầu ngón tay tôi.

Sự không cam lòng, phẫn nộ, hận thù…

“Ding dong.”

Tiếng chuông cửa vang lên không ăn nhập gì với không gian, đột ngột cắt ngang bản nhạc của tôi.

Cô ta đã đến.

[Hệ thống, người tên Tĩnh Nhan chính là thiên tài piano mà chúng ta đang tìm phải không?]

[Đúng vậy, ký chủ, chỉ cần cô tích lũy đủ độ hảo cảm thì có thể c//ướp đoạt thiên phú của cô ấy.]

[Tuyệt quá, tôi cũng muốn trở thành nghệ sĩ quốc gia trong tương lai!]

Qua cánh cửa mỏng manh, cuộc trò chuyện giữa Lâm Oản Oản và hệ thống vang lên rõ ràng.

Tôi mỉm cười lạnh lùng, đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa bên tai.

Kiếp này, e rằng mọi chuyện sẽ không như những gì họ mong muốn nữa.

02

“Cô Tĩnh, tôi đến để ứng tuyển vị trí trợ lý.”

Lâm Oản Oản thấy tôi mở cửa, khuôn mặt cô ta vì kích động mà hơi đỏ lên.

Cô ta có chút ngượng ngùng kéo nhẹ góc áo, trông vừa ngây thơ vừa e thẹn. Kiếp trước, cô ta đã dùng vẻ ngoài vô hại này để lừa tôi.

Tôi che giấu ánh nhìn sắc lạnh, mỉm cười và lắc đầu trước ánh mắt tràn đầy mong đợi của cô ta: “Xin lỗi, tôi không cần trợ lý.”

“Sao… sao có thể chứ!”

Câu trả lời của tôi khiến cô ta bất ngờ. Nụ cười trên môi Lâm Oản Oản lập tức cứng lại.

Sắc mặt cô ta trở nên khó coi, đầu ngón tay cầm tờ thông tin tuyển dụng hơi tái đi.

“Cầu xin cô đấy, cô Tĩnh, tôi thật sự rất cần công việc này…”

Cô ta cúi đầu, để lộ chiếc lưng ướt sũng vì mưa. Cả người trông thật mong manh và đáng thương.

Nhưng tôi nghĩ người đáng thương hơn vẫn là tôi, khi bị đẩy từ tầng mười tám xuống, thân thể v//ỡ n//át.

“Ai đấy?” Một đôi tay lớn bá đạo quấn lấy eo tôi từ phía sau.

Giọng nói khàn khàn và lười biếng của người đàn ông vang lên bên tai.

Thấy Lâm Oản Oản bị cái nhìn xâm chiếm của anh làm đỏ bừng mặt, tôi dựa vào lồng ngực của Hách Dự mà cười thích thú hơn.

Kiếp trước, anh ấy luôn nói những người xung quanh tôi không có tâm tư trong sáng, nhưng tôi lại không tin.

Cho đến ngày bị đẩy xuống lầu, tôi nghe thấy tiếng gào thét đ//iên cuồng của Lâm Oản Oản:

“Tôi đã có được thiên phú của cô, tại sao anh ấy vẫn yêu cô chứ!”

“Thân phận vợ anh Hách là của tôi!”

“Sao thế, em quen cô ta à?”

“Không quen.”

Tôi trở lại thực tại, nắm lấy cằm Hách Dự và khẽ hôn lên môi anh ấy. Nhận ra mình bị lạnh nhạt, Lâm Oản Oản nhìn về phía người đàn ông, nước mắt rưng rưng đầy bối rối.

“Thưa anh, tôi đến đây để ứng tuyển vị trí trợ lý, nhưng có vẻ như cô Tĩnh không thích tôi lắm…”

Bông hoa trắng yếu ớt trong mưa, nước mắt chực rơi trông thật đáng thương. Nhưng chẳng ai thèm để ý đến cô ta.

Hách Dự nhẹ nhàng siết eo tôi, giọng nói khàn khàn thúc giục: “Anh buồn ngủ rồi, mau lên.”

“Cô gái, đi cẩn thận nhé, chúng tôi không tiễn.”

Tôi mỉm cười, không chút do dự đóng sập cửa lại. Hình ảnh cuối cùng là dáng vẻ Lâm Oản Oản tức đến mức toàn thân run rẩy.

Khuôn mặt cô ta xanh mét, ánh mắt nhìn tôi đầy tham lam.

[Hệ thống, tôi nhất định phải có được thiên phú của Tĩnh Nhan, còn cả mọi thứ của cô ta nữa!]

03

Sau khi đóng cửa lại, tôi quàng tay lên cổ Hách Dự, hôn anh một cách hờ hững.

Làm thế nào để giet chet Lâm Oản Oản cho thú vị đây?

Giả vờ tai nạn xe cộ… c//ắt cổ… hay dìm chet cô ta?

“Em đang hời hợt với anh.”

Hách Dự không hài lòng, cắn nhẹ môi tôi. Tôi đau đớn đẩy anh ra, thu lại vẻ lạnh lùng và mặc lại quần áo.

“Sau này, chuyện của em, anh đừng tùy tiện can thiệp.”

“Chỉ là giúp em đuổi con ruồi phiền phức thôi mà, chuyện của em cũng là chuyện của anh.”

Trong khi anh ấy nhìn tôi đầy ai oán, tôi bước đến bên cây đàn Steinway Fibonacci quen thuộc. Ngồi xuống, nâng tay lên, những giai điệu mạnh mẽ lại vang lên.

Kiếp trước, sau khi bị c//ướp mất thiên phú, dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể đánh ra được những nốt nhạc hoàn chỉnh.

Đây là cây đàn mà tôi yêu quý nhất trong đời.

Cảm giác có lại những gì đã mất thật sự… vô cùng tuyệt vời!

Tôi cố kiềm chế niềm vui đang dâng trào trong lồng ngực, nhưng rồi sự căm hận càng bùng lên mãnh liệt hơn.

Sau khi bản nhạc kết thúc, Hách Dự cúi đầu trân trọng hôn lên đầu ngón tay tôi. Trong mắt anh ấy đầy vẻ ngưỡng mộ và mê đắm.

“Dạo này đừng đến tìm em , em vừa vào dàn nhạc, rất bận.”

“Tĩnh Nhan, đàn piano quan trọng hơn hay anh quan trọng hơn?”

“…Anh nghĩ sao?”

Tôi nghiêm túc rút tay lại, trong đầu tiếp tục theo giai điệu chơi bản nhạc tiếp theo.

Trong phòng, tiếng đàn piano ngân vang, tôi với tâm trạng rất tốt đã luyện liên tục suốt ba tiếng đồng hồ rồi mới dừng lại.

Ngày mai là ngày đầu tiên tôi đến dàn nhạc.

Lần này, tôi sẽ vượt qua đỉnh cao mà mình từng đạt được.

04

“Tiểu Nhan, tôi đã sắp xếp cho em một trợ lý… đó là một đứa trẻ vừa tốt nghiệp Nhạc viện, có chút thiên phú.”

Vừa bước vào khán phòng của nhà hát, trưởng đoàn đã đến thông báo với tôi.

Lời vừa dứt, ông ấy nhẹ nhàng vẫy tay về phía xa.

Một dự cảm không lành trào lên trong lòng tôi, tôi nhướn mày quay người lại.

“Cô Tĩnh, em chỉ đến nhà hát để thử vận may, không ngờ… sau này mong thầy chỉ bảo nhiều hơn!”

Quả nhiên, Lâm Oản Oản bước tới với dáng vẻ e thẹn, cúi người thật sâu chào tôi một cách lễ phép.

Ánh mắt cô ta khi nhìn tôi đầy vẻ khẩn thiết và ngưỡng mộ.

Có lẽ sợ tôi từ chối, cô ta vội vàng giả bộ ngượng ngùng bổ sung: “Em chịu khổ được, mong cô Tĩnh đừng ghét bỏ em.”

Nghe những lời chân thật không chút giả tạo này, mọi người trong dàn nhạc lập tức có thiện cảm với Lâm Oản Oản.

Ai nấy đều cười và bảo cô ta đừng khách sáo như vậy.

“Đừng sợ, Oản Oản, Tiểu Nhan rất dễ tính mà.”

“Đúng vậy, đến đây rồi thì chúng ta đều là người một nhà.”

Thấy tôi im lặng, trưởng đoàn kín đáo ra hiệu thúc giục tôi. Như thể nếu tôi không vui vẻ tiếp nhận cô ta thì tôi đang gây khó dễ và là kẻ xấu.

Nhưng tôi lại chẳng chiều theo ý họ.

“Thôi bỏ đi, tôi không cần trợ lý.”

Tôi mỉm cười dịu dàng nhưng lại dứt khoát từ chối ngay trước mặt mọi người.

Sau đó, tôi làm ngơ trước vẻ mặt của họ, tự mình bước về phía cây đàn piano trong góc.

Không gian bỗng chốc trở nên im ắng.

Người chỉ huy dàn nhạc vốn đứng ngoài cuộc bước đến, anh ta tầm khoảng ba mươi tuổi, trông lịch lãm và tao nhã.

“Tiểu Nhan, cô bé này tôi thấy cũng khá được.”

“Nhưng tôi thì không nghĩ vậy.”

Bị tôi thẳng thừng phản bác, anh ta ngượng ngùng đứng sững lại.

Thấy vậy, Lâm Oản Oản ngay lập tức cắn môi dưới một cách khó chịu, nở nụ cười gượng gạo.

“Không sao đâu, cảm ơn mọi người đã chào đón em… là do em kém cỏi, không xứng đáng làm trợ lý, mọi người đừng làm khó cô Tĩnh.”

“Mẹ em đang bệnh, em sẽ tự nghĩ cách, nếu không được thì đi làm ở quán bar cũng được.”

Vừa nói, những giọt nước mắt từ khóe mắt cô ta rơi xuống không ngừng. Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều không khỏi mềm lòng.

Trưởng đoàn chưa kịp lên tiếng an ủi, tôi lật bản nhạc ra, ngẩng đầu nói: “Ừ, đúng là năng lực có hơi kém thật.”

Kiếp trước, tôi đã dạy dỗ cô ta suốt ba năm không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ vô dụng.

05

“Rõ ràng cô ta cũng chỉ là người mới, sao mà kiêu căng thế chứ.”

“Bắt nạt Oản Oản vì cô ấy dễ nói chuyện, tính tình lại đơn thuần.”

Trong đám đông, không biết ai đã lẩm bẩm vài câu. Tôi cúi đầu, giấu đi ánh mắt, khóe miệng nhếch lên vẻ giễu cợt.

Rõ ràng là họ muốn ép tôi nhận người, còn không cho phép tôi từ chối.

Nếu không phải ba tháng sau tôi còn phải dựa vào danh nghĩa của dàn nhạc để tham gia cuộc thi âm nhạc quốc tế, tôi đã chẳng buồn chơi trò này với họ.

Kiếp trước, không đạt được danh hiệu Nghệ sĩ dương cầm quốc tế là một sự tiếc nuối đối với tôi.

Kiếp này, tôi không muốn có bất kỳ sự tiếc nuối nào.

Tôi vuốt nhẹ những phím đàn dưới tay mình, không để ý đến họ mà bắt đầu chơi.

Âm thanh dày đặc như mưa rơi vang lên, liên tục dội lại trong nhà hát vắng lặng. Các nốt nhạc rung động, bùng nổ, nhảy múa.

“Concerto số 3 của Rachmaninoff?!”

Người chỉ huy dàn nhạc đang cau mày đột nhiên ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc. Vài người lớn tuổi, có thâm niên trong dàn nhạc cũng bước tới.

“Kỹ năng piano của Tĩnh Nhan đã tiến bộ rất nhiều so với lần thi năng khiếu.”

“Có rất ít người trong giới piano hiện nay có thể diễn tấu được tác phẩm này ở trình độ như vậy.”

“Thật là thiên tài!”

Trong những tiếng thì thầm khen ngợi của mọi người, Lâm Oản Oản bị bỏ rơi, siết chặt nắm đấm, đầy vẻ ghen tị.

Cô ta há miệng định nói gì đó, nhưng nhận ra chẳng ai để ý đến mình. Mãi đến khi tôi đóng nắp đàn lại, mọi người mới như bừng tỉnh.

Trưởng đoàn hắng giọng, vẫn quyết định cố gắng dàn xếp: “Tĩnh Nhan, người đã được nhận vào rồi, buổi biểu diễn cũng nhiều, tôi nghĩ em vẫn cần một trợ lý để luyện tập cùng.”

“Không cần đâu, đây không phải là nơi thu gom rác, có gì bỏ đi thì anh tự giải quyết.”

Tôi thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn lướt qua Lâm Oản Oản. Chỉ đến khi đã ngắm đủ vẻ mặt xanh xao của cô ta, tôi mới vui vẻ bước nhanh về phòng nghỉ.

Nói như vậy có hơi quá. Nhưng ai nói tôi phải làm người tốt?

“Xin lỗi, Oản Oản à, em…”

Thấy tôi kiên quyết rời đi, trưởng đoàn định từ chối Lâm Oản Oản thì giọng nói lịch lãm của người đàn ông vang lên cắt ngang: “Nếu Tĩnh Nhan không cần, tôi sẽ nhận. Oản Oản có thể theo tôi học, tôi thấy cô ấy khá có duyên.”

“Cảm ơn chỉ huy, em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, không làm thầy mất mặt!”

Chỉ huy dàn nhạc à… nghe nói anh ta đã kết hôn được mấy năm rồi.

Nghĩ đến sự việc tôi đã suýt bắt gặp trong cầu thang kiếp trước, tôi khẽ xoa xoa đầu ngón tay đầy thích thú.

Nhưng mà Lâm Oản Oản này, thật không dễ đuổi đi. Cũng không sao, tôi có thừa kiên nhẫn.

Nhìn cô ta từ từ trèo lên đỉnh cao rồi rơi xuống thật thê th//ảm, có lẽ còn thú vị hơn là giet cô ta ngay lập tức.

Và cái cảm giác khó chịu trong mắt kẻ tiểu nhân ấy, thật sự rất thú vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.