Người cha ruột giàu có của tôi t ự s á t, tôi bị gửi đến một thị trấn nhỏ xa xôi.
Người đàn ông làm đồ tể kia tay ôm chú cún nhỏ của tôi, trên mặt lộ vẻ hung ác: “Thằng nhóc con này là của cô?”
Tôi bị dọa đến không dám nhúc nhích.
Sau này, hắn miệng ngậm điếu thuốc tay vá lại quần nhỏ cho tôi, có chút cáu kỉnh:
“Cô coi ông đây là mẹ cô thật đó à?!”
1.
Lần đầu tiên gặp Trần Dã, tôi luống cuống đứng trong một lò mổ ở thị trấn trên người mặc một chiếc váy nhỏ.
Khi một thanh niên nghe tôi hỏi thăm, anh ta cười như một kẻ tàn ác, rồi vừa hét lớn vừa vẫy tay:
“Này! Chú Dã, có một cô bé tới tìm chú!”
“Mày hét cái gì? Liệu hồn!”
Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy cách đó không xa, một người đàn ông vác nửa con lợn đã thịt đang cáu kỉnh đi tới, vẻ mặt không vui.
Tay anh ta cũng đang bế một chú cún con đang ngâm chiếc quần lót màu đỏ trong miệng, cau mày nhìn tôi:
“Lâm Dao?”
Tôi gật đầu, còn chưa kịp nói tiếp, chú cún trong tay anh ta đã kích động ẳng ẳng mừng rỡ như thể đang tìm kiếm từ tôi lời khen ngợi.
Trần Dã duỗi nó ra trước mặt tôi.
“Thằng oắt con này là của cô?”
Tôi xấu hổ đến phát hoảng, ngượng ngùng ôm và bịt cái miệng đang ẳng của nó lại, nhỏ giọng nói:
“Tên nó là Sầu Riêng.”
“Vừa tới đã phá tôi, miệng còn ngậm cái quần tôi mới mua” Trần Dã khịt mũi: “Cô dạy nó à?”
Tôi nhìn từ dưới lên trên, cụ thể là từ chiếc quần bị vấy m..áu lợn anh ta đang mặc trở lên, nét mặt của người đàn ông này rất cứng rắn, đầy hung dữ.
Thật khốc liệt!
Tôi cúi đầu không dám nói.
Cha mẹ tôi đã ly dị cách đây vài năm, tôi được họ hàng ở nước ngoài nuôi dưỡng từ khi tôi 7 tuổi.
Mẹ tôi, Lương Thanh Vân, tiếp tục dấn thân vào ngành giải trí và trở thành một ảnh hậu, cha tôi điều hành một công ty hậu cần, công ty này đã niêm yết cổ phiếu vài năm trước.
Vài ngày trước, mẹ tôi nói với tôi là cha tôi đã t..ự s..át. Tôi đang trong kỳ nghỉ hè, trở về Trung Quốc để dự đám tang trong nỗi bàng hoàng.
Sau khi tôi nhìn thấy mẹ, bà không nói gì, mẹ tôi đi lên phía trước, ai đó đã tịch thu hộ chiếu và chứng minh thư của tôi. Sắp xếp đồ đạc cho tôi và nhờ người chở tôi đến thị trấn này.
Người ta nói rằng đó là nơi một vệ sĩ mà khi còn sống cha tôi rất tin tưởng đang ở, anh ta đã mở một cửa hàng thịt lợn ở đây.
Họ nói tôi nên tận dụng kỳ nghỉ hè này để xóa bỏ những cảm xúc tồi tệ do cái c..hết của cha tôi gây ra, sau đó tôi sẽ lại ra nước ngoài vào kỳ khai giảng năm học mới.
Trước khi đến thị trấn, mẹ tôi đã gửi cho tôi một bức ảnh của Trần Dã.
Tôi thẫn thờ quan sát xem mình sẽ làm cái gì ở nơi này. Sầu Riêng thông minh, nép vào lòng tôi và cứ nhìn theo xe.
Sau khi chúng tôi xuống xe, nó phóng một mạch. Thật bất ngờ, nó đã phát hiện ra Trần Dã trước tôi một bước, thậm chí còn cắn đồ lót của người ta.
Tôi đỏ mặt không biết nói sao thì anh ta đã dẫn tôi vào trong cửa hàng thịt lợn.
2.
Phía trên cửa hàng có một căn gác xếp, ở đó lan tỏa mùi gỗ cũ ẩm mốc ngột ngạt, bên trong chỉ có một chiếc giường gỗ và một tủ quần áo. Nhà vệ sinh ở hành lang tầng 2 phía sau cửa hàng, dùng chung cho cả khu nhà.
Sau khi nhìn quanh bố cục đơn giản, tôi lúng túng ngồi xuống chiếc ghế dài nhỏ, cố gắng để lời nói của mình không có vẻ quá cân nhắc:
“Tôi có thể nói với anh một điều không?”
Anh ta ấn bật lửa, châm điếu thuốc trong miệng, khẽ “chậc” một tiếng, uể oải dựa vào cửa nói: “Nói!”
“Lúc tôi đến, tôi nhìn thấy một khách sạn ở nhà ga, tôi muốn ngủ tạm ở đó, sau đó tôi sẽ tự mình tìm một căn nhà.” Dừng một chút, tôi nói tiếp: “Yên tâm, tôi sẽ tự trả mọi chi phí cho đến khi mẹ tôi xong việc và đến đón tôi trở lại thành phố.”
Anh ta khẽ liếc nhìn tôi, cười nhẹ: “Tùy cô.”
Đây được coi là đã đạt được một thỏa thuận, tôi thở dài nhẹ nhõm. Thấy anh ta ra cửa, tôi vội kéo vali ôm chó chạy theo, đến khách sạn đóng quân.
Nhưng đêm đó, tôi bị đánh thức bởi tiếng ẳng của Sầu Riêng, cửa phòng bị cạy, tay nắm cửa xoay liên tục.
Vì ban ngày tôi có linh tính nên tôi đã tra chìa khóa phòng trong ổ khóa, để người bên ngoài dù có chìa khóa cũng không mở được.
Tôi nhẹ bước ra cửa, mồ hôi lấm tấm trên trán: “Anh đi nhầm phòng sao?”
Ngay lập tức, tiếng ồn ào bên ngoài ngừng lại, nhưng chưa đầy một giây, người bên ngoài bắt đầu đá vào cửa.
Tôi kinh hãi nhìn giữa cửa xuất hiện một vết nứt, liền liều mạng dựa lưng vào cửa, chịu đựng lực va chạm dữ dội từ bên ngoài, hết lần này đến lần khác như rán dầu, lâu đến nỗi đã không thể chịu đựng được.
Trong bóng đêm mọi nỗi sợ hãi được phóng đại, tôi lo lắng đến mức mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Cho đến khi bên ngoài yên tĩnh lại, đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Tôi nhân cơ hội nhặt con d.a.o gọt hoa quả trên bàn lên, cảnh giác run lên: “Ai đó?”
Một giọng nam nặng nề vang lên: “Là tôi, Trần Dã, mở cửa.”
Nghe thấy vậy, những sợi dây căng thẳng của tôi hoàn toàn được nới lỏng. Tôi mở cửa và nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh ta, rồi ngã quỵ xuống đất.
Tôi nhìn anh ta với đôi mắt ửng đỏ, có cảm giác như phần đời còn lại sẽ vớt tôi ra khỏi biển hồ mà tôi đang chìm đắm trong đó, mồ hôi chảy đầm đìa.
“Sao anh tới đây?”
“Tôi đang có tâm trạng tốt nên cho muỗi ở dưới nhà ăn,” anh ta nhướng mày, kéo dài giọng không đứng đắn: “Không được sao?”
Những câu nói vu vơ của anh ta dần xoa dịu tâm trạng của tôi.
“Sao cô lại khóc?” Anh ta dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống cằm tôi, lực tay của anh ta khiến tôi hơi đau, cằm đỏ bừng.