1.
Ta vốn là một nghiên cứu viên nông nghiệp, khi xuyên không qua đây, chỉ là một nha hoàn nhóm lửa trong Tống phủ.
Thân phận thấp hèn, một năm cũng không gặp được tiểu thư Tống Hòa vài lần.
Tống Hòa là tiểu thư nhà ta, vốn nên là ngôi sao sáng trong giới thương gia, nhưng vì nam nhân mà tự chuốc lấy khổ đau, hủy hoại tiền đồ của mình, cuối cùng còn mất cả mạng.
Còn ta, ngay cả vai nữ phụ cũng chẳng xứng, chỉ là một pháo hôi trong sách.
Sau này vì bảo vệ nữ chính, ta bạt tai, bị đánh bằng roi cũng là chuyện thường ngày.
Cuối cùng thân thể ta đầy bệnh tật, và để cứu nàng, ta bị hành hạ đến chết.
Nàng thì bị trượng phu ngược đãi, mất đi hài tử, tứ cố vô thân không ai giúp đỡ, cuối cùng phát điên nhảy từ thành lâu xuống mà chết.
Ban đầu khi xuyên qua, ta chỉ muốn tự bảo vệ mình, tránh xa Tống Hòa, nghĩ rằng nếu không làm nha hoàn của nàng, ta có thể sống sót.
Nhưng vì thiết lập của câu chuyện, dù ta làm gì cũng không thể thoát khỏi số mệnh làm nha hoàn.
Sau nhiều lần trải qua, ta nhận ra chỉ khi cứu Tống Hòa, giúp nàng thoát khỏi kết cục bi thảm, ta mới có thể giữ được mạng nhỏ của mình.
3
Gần đây, trên mặt Tống Hòa luôn bóng dầu, mắt sưng phù, tay chân lạnh ngắt, miệng lại có mùi khó chịu.
Nàng cảm thấy nhan sắc bị tổn hại, ngại không dám gặp ai, cả ngày chỉ ở lỳ trong phòng không ra ngoài.
Với kinh nghiệm dưỡng sinh hơn mười năm của ta, Tống Hòa chắc chắn là do khí ẩm quá nặng.
Ta cắn răng dùng tiền công của mình, ra thành tìm lang trung bốc thuốc trừ ẩm, nghiền thuốc thành bột, làm thành các gói để ngâm chân.
Buổi chiều, ta bưng thùng nước ngâm chân gõ cửa phòng Tống Hòa.
“Ai đó?” Một giọng yếu ớt từ trong phòng vang lên.
“Ta là Thái Thái, nha hoàn nhóm lửa của người đây.”
Tống Hòa mở cửa, nhìn ta đầy nghi ngờ: “Ngươi không lo nhóm lửa, đến phòng ta làm gì?”
“Tiểu thư, hôm qua ta nằm mộng, một vị tiên nhân trao cho ta một phương thuốc, nói rằng nó có thể giải trừ phiền não gần đây của tiểu thư.” Ta ghé sát tai Tống Hòa, nói với giọng đầy bí ẩn.
Tống Hòa là người tin vào những chuyện mê tín, nên ta biết chiêu này chắc chắn sẽ hiệu quả.
“Thật sao?”
“Thật đấy, còn thật hơn cả vàng!” Tống Hòa nửa tin nửa ngờ cho ta vào phòng.
Vì thế ta liền làm cho Tống Hòa một buổi “bảo dưỡng” chân.
Trước khi xuyên không, sở thích lớn nhất của ta là đến tiệm massage chân, làm một buổi bảo dưỡng chân chẳng phải chuyện khó gì.
Ngày hôm sau, tiểu thư thưởng cho ta một cây trâm.
Nàng nói: “Buổi bảo dưỡng tối qua, ta vô cùng hài lòng.”
Nàng cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon, sáng nay dậy sắc mặt cũng cải thiện rõ rệt.
Ta liền nói với nàng: “Tiểu thư chỉ cần kiên trì ngâm chân mỗi ngày, sớm muộn gì cũng sẽ tỏa sáng, đẹp hơn cả tiên nữ trên trời gấp mười lần!”
Ta mỗi ngày đều nghĩ đủ cách để lấy lòng Tống Hòa.
Ngoài bột ngâm chân, ta còn làm nhiều trò với nước tắm của Tống Hòa: tắm cánh hoa, tắm sữa bò, xông tinh dầu…
Ta thậm chí còn để nàng trải nghiệm sức mạnh của việc cọ lưng.
Ngoài ra, ta nghĩ rằng muốn thay đổi Tống Hòa, trước tiên phải thay đổi tư tưởng của nàng, khiến nàng tin tưởng ta.
Mỗi lần ngâm chân hay tắm, ta đều tranh thủ giảng giải cho nàng về mười hai cung hoàng đạo.
Tống Hòa mê tín, thường xuyên hỏi ta về vận số cung hoàng đạo của mình.
Mà ta, quen thuộc với cốt truyện, luôn sắp xếp cho nàng ứng nghiệm vài chuyện nhỏ.
Chẳng mấy chốc, Tống Hòa đối xử với ta chẳng khác nào một tri kỷ khuê phòng.
4.
Hôm nay, Tống Hòa muốn ra ngoài xem kịch, ta thần thần bí bí ghé vào tai nàng nói một câu: “Hôm nay Song Ngư nghịch hành, không nên mặc màu đỏ, cũng không nên gặp nước.”
Ta nói vậy là vì ta biết rằng hôm nay Tam di nương của Tống phủ sẽ tình cờ gặp Tống Hòa bên bờ hồ trong phủ, rồi “vô tình” bị Tống Hòa đẩy xuống nước và sẩy thai.
Khi chúng ta ra ngoài, ta đã chọn cho nàng một bộ váy màu nhã nhặn, tránh xa hồ nước trong viện, lặng lẽ đi cửa sau mà không gặp ai cả.
Vợ kịch của hôm nay là 《Thước Kiều Tiên 》, kể về câu chuyện tình yêu của Ngưu Lang Chức Nữ.
Tống Hòa xem xong, cảm động nói: “Tình yêu của Ngưu Lang Chức Nữ thật cảm động đất trời, kiên trinh bất diệt!”
Ta lắc đầu: “Tiểu thư, Ngưu Lang lén nhìn Chức Nữ tắm, hành động thật hèn hạ, chẳng phải phẩm hạnh của quân tử, hắn còn lấy trộm y phục của nàng để nàng không thể về, tâm cơ thật sâu!”
Nghe xong, Tống Hòa bất giác bừng tỉnh: “Thái Thái, ngươi nói cũng có lý.”
Đến tối khi trở về phủ, quả nhiên nghe tin Tam di nương rơi xuống nước và sẩy thai.
Chỉ có điều người xui xẻo lần này lại là Tứ di nương, lúc này bà đã bị Tống lão gia đánh một trận đòn rồi đày đến trang tử ở nông thôn.
Nghe người trong viện nói, nửa thân dưới của Tứ di nương bị đánh đến mức máu thịt be bét, máu tươi thấm đẫm y phục, tựa như một đóa Mạn Châu Sa hoa rực rỡ.
“Thái Thái, ngươi tính thật chuẩn, chúng ta vừa ra ngoài thì di nương đã rơi xuống nước. Nếu hôm nay chúng ta đi theo con đường đó, người đẩy Tam di nương, rất có thể đã là ta.”
Tống Hòa vừa khẽ nói với ta vừa nghĩ ngợi, “Y phục bị thấm máu đỏ thẫm như vậy, hôm nay đúng là màu đỏ thật sự không may mắn.”
Mẫu thân của Tống Hòa mất sớm, sau đó nàng được nuôi dưỡng trong viện của Tam di nương.
Tam di nương không đối xử tốt với nàng, hai người bọn họ xưa nay vốn không hòa thuận.
Trong cốt truyện, Tam di nương vốn không hề mang thai, chỉ định dùng kế thoát thân, đổ tội cho Tống Hòa, một mũi tên trúng hai đích.
Người bị đày đến trang tử, đáng lẽ là Tống Hòa, nhưng vì lễ cập kê của công chúa, nàng mới được đón về.
Tuy nhiên, từ đó cũng lan truyền tiếng xấu nàng giết mẫu hại đệ.
Các nam tửcó danh vọng trong thành đều xa lánh nàng, vì vậy mà khi Lâm Viễn Chi dùng chút thủ đoạn, Tống Hòa đã lầm tưởng gặp được chân ái, tận tâm tận lực, muốn chết muốn sốngvì hắn.
Ta không khỏi suy nghĩ: Xem ra cốt truyện vẫn không thay đổi, chỉ có điều, tình tiết tương tự lại ứng nghiệm lên người khác.
5.
Sau sự kiện “thủy nghịch”, ta thăng chức thành nha hoàn thiếp thân của Tống Hòa.
Chúng ta chuẩn bị vào cung tham dự lễ cập kê của công chúa.
Trước khi xuất phát, ta như thường lệ “bói một quẻ”: “Tiểu thư hôm nay sẽ gặp đào hoa xấu, người này không phải là duyên phận chính đáng của tiểu thư.”
Lễ nghi hoàng gia vừa dài dòng vừa phức tạp, Tống Hòa buồn chán, liền bảo ta cùng nàng lén lút trốn ra ngoài hóng gió.
Ta cản không được, đành phải theo nàng ra ngoài.
Ánh mắt ta thoáng thấy tân khoa Trạng Nguyên Lâm Viễn Chi đi ra cùng chúng ta, chỉ trước sau vài bước.
Quả nhiên cốt truyện vẫn là thứ mà ta, một pháo hôi, không thể thay đổi.
Khi đang đi trong rừng, bỗng một cơn gió lớn ập tới, chiếc khăn tay của Tống Hòa bị thổi bay.
Hắn đến rồi! Hắn đến rồi!
Ta chưa kịp nghĩ ngợi, lập tức lao vút về phía trước để chộp lấy chiếc khăn tay.
Ta phải cướp chiếc khăn trước khi Lâm Viễn Chi kịp nhặt!
Nhưng cơn gió kia như có mắt vậy, mỗi lần ta sắp chạm vào chiếc khăn, nó lại thổi bay đi một cách chuẩn xác.
Thế là, Lâm Viễn Chi xuất hiện.
Hắn mặc một bộ trường bào xanh, tà áo tung bay, thân hình cao quý, phong thái nho nhã, khí chất vừa điềm đạm vừa ôn nhu như thể bẩm sinh đã như thế.
Hắn thản nhiên nhặt chiếc khăn dưới đất, đưa cho Tống Hòa: “Tống tiểu thư, Viễn Chi xin bái kiến.”
Tống Hòa che mặt cười khẽ, e thẹn nhận lấy chiếc khăn.
Ta chỉ biết đưa tay đỡ trán, cười khổ, lịch sử luôn lặp lại một cách đáng kinh ngạc.
Trên đường về phủ, tâm trạng Tống Hòa rất tốt.
Nàng nói với ta: “Lâm đại nhân quả không hổ danh là tân khoa Trạng Nguyên, thật thanh tú đoan chính, khí chất thanh cao lại ẩn chứa sự cương nghị.”
Trái ngược với nàng, ta chỉ cười khổ với bộ mặt ủ ê.
Ta nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ nằm liệt giường, cha bạo hành, muội muội còn nhỏ, hắn chính là một namtrà xanh trục lợi điển hình.”
Tống Hòa không thèm để ý lời ta, chắp tay trước ngực mà nói tiếp: “Chắc chắn đây là duyên phận kiếp trước của chúng ta.”
Không phải chứ, tiểu thư, chẳng lẽ người còn tính luôn cả tên của đứa bé sau này rồi sao?
“Tiểu thư đừng quên, chẳng phải trước khi đi, ta đã tính qua, Lâm đại nhân không phải là duyên phận chính đáng sao?” Ta nghiêm túc nhìn nàng.
Sắc mặt Tống Hòa chợt khựng lại, thăm dò mà hỏi: “Có khi nào là tính nhầm không?”
Thôi được rồi, hóa ra là vô dụng cả, hóa ra lời ta nói chỉ như gió thoảng qua tai nàng. Ta vừa buồn bực vừa giận, nói: “Tiểu thư, hắn khắc người đó!”
Tống Hòa run rẩy: “Hắn khắc ta? Vậy thì không được rồi.”
Đến thời khắc quan trọng, vẫn phải nhờ đến đại sư Chu Dịch* ra tay.
* Ở đây, “周易大師” (Chu Dịch đại sư) có thể ám chỉ một người am hiểu sâu về Chu Dịch (tên một cuốn sách cổ nổi tiếng của Trung Quốc về dự đoán và bói toán), biểu tượng cho người thông tuệ và có khả năng đưa ra lời giải trong những tình huống khó khăn hoặc quan trọng.
Dù rằng căn bệnh “não yêu đương” của Tống Hòa khó chữa, nhưng ít ra trong lòng nàng cũng đã gieo mầm nghi ngờ.
6.
Lâm Viễn Chi tấn công rất mãnh liệt, nhưng chiêu trò của hắn vẫn tệ hại như trước.
Tống Hòa luôn tình cờ gặp hắn ở khắp nơi, từ trong bụi hoa, tại hội thơ, trên cầu dài, thậm chí là dưới cơn mưa phùn…
Ta quả thật không thể nào phòng bị kịp!
Hắn thường hay ngâm thơ vẽ tranh, tóc bay phấp phới, ta thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải hắn mang theo cái quạt gió bên mình hay không.
Mỗi lần như vậy, hắn lại giả vờ tình cờ phát hiện ra chúng ta, sau đó từ từ tiến lại, cúi chào Tống Hòa: “Tống tiểu thư gần đây có khỏe không?”
Ta châm chọc: “Tiểu thư à, Lâm đại nhân này còn tận tụy hơn ám vệ của người nữa đấy~”