1.
Ngày đầu tiên ở lãnh cung, lạnh quá lạnh quá lạnh quá.
Ngày thứ hai ở lãnh cung, đói quá đói quá đói quá.
Tuần đầu tiên ở lãnh cung, chán quá chán quá chán quá. Chán đến nỗi tôi đã khai thác hết sạch lai lịch bản thân, ngay cả chi tiết lúc nhỏ tôi lột quần Tiểu Vương gia cũng nhớ đến rõ ràng.
“Ngươi đi nói với Hoàng thượng, ta không phải là người xuyên không.” Tôi bám vào cửa, nói với tên thị vệ bên ngoài.
Thị vệ mặt lạnh tanh: “Nương nương, Bệ hạ không thích ai bắt chước Tiên hoàng hậu đâu.”
Tôi: “???”
Hóa ra Tiên hoàng hậu cũng từng làm chuyện này à!?
“Được rồi, ngươi có biết mật độ của nước là 1.0x10m³kg/m³ không?”
Thị vệ mặt lạnh tanh: “Tiểu nhân còn biết mật độ của dầu là 0.8xm³kg/m³ nữa cơ.”
Máaa, ngay cả kiến thức khoa học tiểu học cũng không tha.
“Hydro heli lithium beryli bo?”
“Carbon nitrogen oxygen fluorine neon.”
“Lẻ đổi chẵn không đổi?”
“Nhìn dấu xét phần tư.”
“Một hai ba bốn năm?”
“Lên núi đánh cọp già.”
“Lấp lánh lấp lánh sáng long lanh?”
“Bầu trời đầy những ngôi sao nhỏ.”
“Ngươi có biết định lý Pytago không?” Tôi không cam lòng hỏi.
Tên thị vệ đó nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc,
“Tiểu nhân biết quy tắc L’Hôpital.”
Tôi: “…” Đù!
“Được rồi xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi bao giờ thì có cơm, ta đói rồi.”
Tháng đầu tiên ở lãnh cung cứ thế trôi qua.
Tôi rất buồn, tôi rất đau khổ, tôi bíp bíp bíp om sòm, tôi tìm cách nhảy cầu khắp nơi.
Tiên hoàng hậu đã qua đời, biết đâu là đã trở về thế giới ban đầu rồi!?
Tôi sờ sờ cột nhà, sờ sờ đầu, lấy hết can đảm, xông lên— à thôi vậy, tôi sợ đau lắm.
Nhỡ đâu đụng thật thì đi đời nhà ma mất..
Khoan đã, tôi xuyên không như thế nào nhỉ? Về ký ức trước kia, tôi vắt óc cũng không nhớ ra được.
Tôi càng thêm đau khổ.
Đêm đó, tôi nằm trên chiếc giường cũ kỹ trong lãnh cung, ngồi thiền ngẩn ngơ.
Một người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện, hắn cười toe toét với khuôn mặt có vài phần giống Hoàng đế tiến lại gần tôi.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Người đàn ông đó tò mò hỏi.
Tôi giật mình, buột miệng: “Ta đang tu tiên.”
Hắn: “?”
Tôi: “…”
Sau vài giây im lặng, “Ngươi là người xuyên không?” Hắn hỏi.
Tôi mặt không biểu cảm đáp: “Không phải.”
Thôi đừng nói nữa, thần thiếp mệt rồi, thần thiếp thật sự chán ngán rồi.
“Ồ,” Hắn tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi là ai?”
Tôi: “Cha ta là Triệu Lương Phẩm, huynh ta là Triệu Phác, thần thiếp chỉ là một con kiến dưới chế độ phong kiến tàn ác này.”
Bị người nắm quyền một câu đày vào lãnh cung sống vô ích, chỉ có thể nửa đêm bò dậy tu tiên vậy thôi.
“Ồ,” Hắn xoa xoa cằm, “vậy ngươi tên là Triệu Tử, cả nhà ngươi đều là những người ủng hộ trung thành của cửa hàng Lương Phẩm?”
“Ừm ừm đúng vậy ngươi nói đều— Cửa hàng Lương Phẩm!?” Tôi giật mình, nắm lấy vai hắn, “Chẳng lẽ huynh đài?”
Hắn cười gian xảo để lộ tám chiếc răng, lạnh lùng nói: “Ta không phải.”
Tôi: “…”
Cưng à, nghe này, lời nói của ngươi thật lạnh lùng vô tình, ngươi đã phạm tội rồi, ngươi đánh cắp trái tim bé nhỏ đang đập thình thịch của ta, rồi lại trả về nó vỡ tan tành, ngươi làm ta đau lòng quá. Đôi môi mỏng manh nào có thể thốt ra những lời lạnh giá đến thế?
“Ngươi cũng là người đến từ cái gọi là thế kỷ 21 đúng không?”
Hắn gạt tay tôi ra.
“Nếu hoàng tẩu ta còn sống, chắc chắn sẽ rất hợp với ngươi.”
Hoàng tẩu? Tôi sững sờ, lại là Tiên hoàng hậu? Khoan đã, hoàng tẩu? Người đàn ông đột nhập lãnh cung đêm nay chẳng lẽ là Tiểu Vương gia mà Triệu Tử đã từng lột quần khi còn nhỏ sao?
Tôi… tạm gác lại chuyện khác, vẫn nên kêu cứu thôi.
Hắn lại bắt đầu tự nói tự nghe: “Vì ngươi là người xuyên không, nên chắc ngươi không biết ta.”
Tuy không biết ngươi, nhưng ta biết ta đã từng lột quần ngươi.
“Ta tên là Cao Dạ Huyền,” Hắn đột nhiên tiến gần, giọng cũng nhỏ nhẹ hơn, “ngươi tên gì?”
“Ta… tên là Triệu Tử.”
Hắn cười, “Ta hỏi tên gốc của ngươi là gì.”
Thật không dám giấu, trong đầu tôi ngoài cái tên “Triệu Tử” ra chẳng nhớ được gì cả, như thể sự thật về cuộc sống trước đây ở thời hiện đại đã bị một bàn tay vô hình xóa sạch.
Tôi đau đớn nhắm mắt lại: “Ta quên rồi, không nhớ nổi nữa.”
Cao Dạ Huyền nhún vai, dường như không để tâm: “Ồ, không sao.”
“Này, kể cho ta nghe về quê hương của ngươi đi?” Hắn không biết lấy đâu ra một bình rượu, nở nụ cười quyến rũ hé môi mỏng: “Nào.”
Mắt tôi giật giật, trong đầu bỗng vang lên câu “Các chàng đẹp trai cô gái xinh đẹp mau đến chơi nào” đầy ma mị.
“…”
Tôi bị Cao Dạ Huyền xách cổ áo lên mái nhà, cứu mạng tôi muốn trốn quá.
Run rẩy nắm lấy tay áo hắn, “Đại ca, có lẽ Tiên hoàng hậu đã giải thích về cái gọi là ‘chứng sợ độ cao’ chưa?”
Hắn hừ một tiếng, giả vờ không nghe thấy: “Triệu Tử mau lại đây, kể cho ta nghe câu chuyện của ngươi.”
Tôi: “Ta ta ta ta không…” Cứu mạng cứu mạng cứu mạng! Chân tôi mềm nhũn không đứng nổi nữa!
“…” Hắn không hài lòng nheo mắt lại, dưới ánh trăng đường nét của hắn dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên đầy ý đồ không tốt.
“Ồ,” Hắn vỗ vỗ đầu tôi, chỉ về một cây to ước chừng hai mươi mét ở góc lãnh cung:
“Bản vương thấy cảnh ở đó tuyệt lắm, không biết ngươi thấy thế nào?”
“…” Tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt, “Không cần không cần không cần, ở đây là được rồi!”
“Được,” Hắn hài lòng, tôi sắp chết rồi, “ngươi thích là được.”
Tôi thích cái quỷ ấy.
Tôi sợ hãi dựa sát vào hắn ngồi, hai tay quấn chặt lấy một cánh tay, lúc này lễ giáo phong kiến cổ đại đối với tôi chẳng là gì cả.
“Bản chất lễ giáo phong kiến ăn thịt người, Lỗ Tấn tiên sinh quả không lừa ta mà!” Những kẻ này cậy mình có chút quyền lực địa vị mà đùa giỡn người khác, xây dựng niềm vui của mình trên nỗi khổ của kẻ khác!
“Ồ?” Hắn có vẻ rất vui, “Ai là Lỗ Tấn?”
Tôi nước mắt đầm đìa, đáp: “Thần tượng của ta.”
Chỉ một câu này không biết chọc trúng điểm nào của vị đại gia này, hắn “xoẹt” một cái đứng dậy, kéo theo tôi suýt lăn từ mái nhà xuống.
“Này ngươi làm sao vậy!” Tôi tức giận quát một câu, miệng chê thân vẫn thật lòng ôm chặt chân hắn.
“…” Hắn gỡ tay tôi ra, một tay vác tôi lên vai, tôi sợ đến kêu ầm ĩ: “Cao Dạ Huyền đồ vương bát đản!”
Một làn gió nhẹ thoảng qua, khi mở mắt ra tôi đã đứng trên mặt đất.
Cao Dạ Huyền không biểu lộ gì trên mặt, hắn đi vài bước tại chỗ, hùng dũng oai vệ:
“Bản vương đi đây!”
Tôi: “Ồ.”
Hắn lại đi vài bước tại chỗ, “… Bản vương đi đây!”
Tôi: “?”
Tôi nằm bẹp trên đất tốt bụng chỉ đường: “Cửa ở đằng kia.”
Cao Dạ Huyền nghiến răng: “Triệu Tử, ngươi…”
Tôi: “???”
“Đi chậm không tiễn?”
Hắn dường như bị chọc giận, bước đến giơ nắm đấm nhỏ đấm nhẹ vào người tôi mấy cái:
“Bùm Bùm Bùm nắm đấm nhỏ đấm ngực ngươi!”
Trời ạ, trên đầu tôi như có 5 tia sét đánh đùng đùng, thật không ngờ Tiên hoàng hậu nghiệp vụ chuyên nghiệp đầy đủ như vậy, ngay cả cái này cũng phổ cập rồi?
“Vương gia,” tôi chặn nắm đấm nhỏ của hắn lại, “ngày mai gặp nhé?”
Hắn sững người, nghiêng đầu lùi một bước, “Bản vương đi đây.”
Tôi gãi gãi đầu.
Hắn lùi thêm một bước nhỏ, tiếp tục lặp lại: “Bản vương đi đây.”
Tôi gãi gãi tai, “Ngài rốt cuộc muốn nói gì?”
“…” Cao Dạ Huyền cắn răng, nói lí nhí, “Lỗ Tấn…”
Tôi: “?”
Cao Dạ Huyền: “Hắn, thần tượng…”
“Ồ,” tôi bừng tỉnh, “Thần tượng của ta đấy, sao vậy?”
“…”
“Ngươi,” Cao Dạ Huyền giậm chân mạnh xuống đất, “có phải thích hắn không?!”
Tôi: “…?”
Đừng nói với tôi, phản ứng khó hiểu của anh zai là vì ghen tuông nhé anh, tôi với anh hình như mới quen nhau vài phút thôi mà?
Tôi sờ sờ mặt, chẳng lẽ là vì tôi quá đẹp?
Bảo bối, tôi tha thứ cho anh rồi, bởi vì tôi không thể giận một người có con mắt tinh tường như vậy được.