4.
Thật đấy, cưng à, nếu anh muốn chơi trò dục tốc bất đạt với tôi, tôi thừa nhận, thủ đoạn nhỏ của anh rất có tác dụng, nhưng anh có thể đừng offline trong chuyện lớn như thế này không!
Lát nữa nếu tôi bị vị đẹp trai thô kệch kia mang đi, tôi biết khóc với ai đây!
Tôi muốn mở miệng nói, nhưng lại cảm thấy một cơn đau nóng rát trên trán, càng muốn mở miệng, cảm giác đau càng mạnh.
Nhưng nếu tôi không nói gì, tôi sẽ thực sự bị gả cho vị đẹp trai thô kệch kia mất.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cao Dạ Huyền biến thành ánh sáng, thôi, cuối cùng hắn cũng có não rồi.
Hắn trực tiếp đá đổ bàn nhỏ trước mặt, rút một thanh kiếm từ tay thị vệ bên cạnh, phóng khoáng vẽ một đường kiếm hoa, chỉ thẳng vào vị đẹp trai thô kệch.
“Xin… phì!” Khí chất lạnh lùng thanh cao như tiên bị đày xuống trần gian của hắn lập tức biến mất, hắn khó tin lau miệng, nhìn về phía tôi: “Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?”
Tôi: “…”
Chính anh tự uống tách trà kinh tởm pha lẫn nước bọt và vụn bánh của tôi mà, anh trai.
Hắn: “…”
Hắn khó khăn quay đầu đi không nhìn tôi nữa, nói nốt câu thoại của mình với vị đẹp trai thô kệch: “Xin chỉ giáo.”
Tuyệt quá, đánh nhau đi, đánh nhau đi.
Ban đầu tôi tưởng Cao Dạ Huyền ra vẻ ngầu như vậy là vì hắn thực sự có thực lực, nhưng tôi không ngờ hắn đang diễn trò thành trống người dây. Từng chiêu từng thế nhìn rất đẹp mắt thật, nhưng chỉ cần vị đẹp trai thô kệch nhẹ nhàng đỡ một cái, thanh kiếm của vương gia chúng ta đã bay thẳng ra ngoài rồi.
Môi run rẩy, tôi không nói nên lời.
Thế này có gì khác với việc anh trực tiếp nhận thua lúc nãy chứ, chỉ là mất mặt triệt để hơn thôi à?
Ngay khoảnh khắc thanh kiếm bay ra ngoài, tất cả mọi người đều nín thở.
Cao Dạ Huyền: “…”
Cao Dạ Huyền: “Cáo từ!”
Giây tiếp theo hắn đã ôm tôi chạy ra ngoài, tôi bị hắn xóc đến muốn nôn: “Này ngươi chậm lại đi…”
Chỉ một câu này, dường như đã phá vỡ một cấm chế nào đó, trán tôi đột nhiên đau rát, bên tai như có tiếng thủy tinh vỡ vụn.
“Đó không phải là Triệu phi bị đày vào lãnh cung sao?”
“Là nàng ta!”
“…”
Nghe thấy lời của đám thị vệ phía sau, tôi chợt thấy căng thẳng trong lòng.
“Đã bảo ngươi đừng nói gì mà,” Cao Dạ Huyền kẹp tôi dưới nách, nhanh nhẹn trốn vào hang giả trong ngự hoa viên, “Ngươi đợi ta kết ấn đã.”
Tôi: “Hả? Kết ấn gì cơ?”
Chỉ thấy hắn đặt tôi xuống, rồi đưa hai tay lên trước ngực múa may.
Tôi: “…”
Đại ca yêu dấu, tôi không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này thế nào nữa. Nhà ngươi còn điều gì bất ngờ nào mà trẫm chưa biết không?
Tạm gọi là phiên bản múa tay của Cao Dạ Huyền, cuối cùng hắn chắp hai tay lại, mười ngón đan vào nhau, rồi bất ngờ tách ra, búng nhẹ vào trán tôi.
“?” Tôi ôm lấy đầu, định lên tiếng phản đối nhưng phát hiện không thể phát ra tiếng nào.
Hắn đưa tay về phía tôi, “Đi thôi, bọn chúng sẽ không nhận ra ngươi đâu.”
Khoan đã, có phải tôi đã đi nhầm phim trường không?
Thấy tôi không động đậy, hắn lại có vẻ ngượng ngùng, mặt đỏ lên khi đưa tay xoa đầu tôi, “Xoa xoa, thế là hết đau rồi.”
Chỉ là hắn cũng không xoa được đầu tôi, vì tôi đang lấy tay che mà. Thế là tôi cũng bắt đầu thấy ngượng, một mỹ nam như vậy nói xoa là xoa luôn, tôi cũng thấy ngại ngùng hihi.
“Được rồi,” hắn lại đưa tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi đặt tay lên, “Đi được chưa?”
“Không đi nữa, ta không dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”
Tôi do dự hai giây, rồi rút tay về.
Được rồi, thấy hắn như vậy, tôi sẽ rộng lượng cho hắn một cơ hội. Nào, cục cưng, đừng vì tôi là một đóa hoa yếu đuối mà thương tiếc.
Cao Dạ Huyền nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, hắn thu tay về, “Ngươi có cần đi khám đầu không đấy?”
Tôi: “???”
Người yêu ơi, tình yêu đâu rồi, đã tan biến rồi sao? Cuối cùng chỉ có mình tôi lầm trao gửi tình cảm thôi sao? Chàng, môi chàng đỏ thắm hơn cả hoa hồng, nóng bỏng như lửa, sao lại thốt ra những lời lạnh lùng như vậy? Chàng, chàng sao mà nhẫn tâm thế, chàng như một cây gậy khuấy phân, khuấy đảo trái tim tôi vốn ngọt ngào như cháo bí ngô kê, khiến nó xáo trộn hỗn loạn, không thể bình yên.
Ôi, tôi thật đau lòng.
Cao Dạ Huyền với vẻ mặt khó hiểu: “…”
Chàng, chàng là biểu cảm gì vậy, đây chính là đàn ông sao? Khi yêu thì cùng ngắm trăng, “đêm nay trăng thật đẹp”; khi không còn yêu nữa, dù tôi có đẹp đến mấy cũng không làm chàng gợn sóng lòng. Hu hu hu, để tôi khóc thật to một trận đi, chẳng lẽ tôi mới sáu nồi bánh chưng không được phép khóc vì tình một lần sao?
Cao Dạ Huyền phát ngôn như trai thẳng: “Ngươi không phải mười tám tuổi sao?”
Tôi: “…”
Tôi hiểu rồi, tôi bị tình yêu kết án cô đơn suốt đời.
5.
Được Cao Dạ Huyền nắm tay dẫn ra khỏi ngự hoa viên, nghe nói hoàng đế nổi trận lôi đình, muốn giam cầm Cao Dạ Huyền, còn muốn đá tôi đi liên hôn với Bắc quốc, dù sao một người phụ nữ bị giam trong lãnh cung đối với hắn ta chẳng có chút tác dụng nào.
Cao Dạ Huyền nhét tôi vào xe ngựa, rồi chính hắn cũng chui vào, “Đi thôi, về vương phủ.”
À, tôi không phải đi hòa thân sao?
“Khi ngươi cùng ta vui đùa, cũng đâu có nghĩ rằng ngươi là người của hoàng huynh ta chứ?” Hắn vừa nói vừa nghiêng người lại gần, nhổ một sợi tóc của tôi, vung vẩy trong không trung vài cái, sợi tóc đó liền biến mất.
Cái gì? Honey, anh đã học được bí kíp của Tôn Ngộ Không rồi sao? Có thể biến sợi tóc thành phân thân của tôi?
Sao hắn lúc nào cũng lén lút tiến bộ vậy, chẳng lẽ hắn muốn âm thầm biến thành khỉ, rồi làm cho mọi người kinh ngạc?
Hắn không để ý đến tôi.
Tôi lén nhìn trộm hắn vài cái, phát hiện khi người này không nói gì, có một chút khí chất tiên phong đạo cốt.
Chà, dung mạo và khí chất này quả thật có thể lừa người, không biết đã lừa bao nhiêu cô gái rồi.
Trong lúc tôi đang thất thần mơ màng, vương phủ đã đến.
Lúc này đứng trước vương phủ, bỗng sinh ra một cảm giác không thực tế: Tôi, một phi tần bị hoàng đế ruồng bỏ, đi theo em trai của hoàng đế, về nhà.
“Đứng ngớ ra đó làm gì?” Cao Dạ Huyền xoa xoa đầu tôi, “Vương phủ không thiếu chó canh cửa đâu.”
“Ta…” Ơ, tôi có thể nói chuyện rồi?
Cao Dạ Huyền đẩy tôi vào, “Nói đi nói đi, bây giờ không sao rồi.”
“Này Cao Dạ Huyền, ta thấy có gì đó không ổn.”
“Ồ, chỗ nào không ổn?”
“Chúng ta thế này có tính là loạn luân không?”
“Hả?” Cao Dạ Huyền khựng lại, “Chúng ta chỉ là mối quan hệ cha con trong sạch thôi, ngươi đang nghĩ gì vậy.”
“…” Tôi dừng bước, hung hăng giẫm lên chân hắn: “Cút đi!”
Hắn nhanh nhẹn tránh được, “Tuân lệnh!” Sau đó nằm xuống đất bắt đầu lăn lộn, khiến tôi nhìn mà trợn mắt há mồm.
Đêm đầu tiên ở vương phủ, mất ngủ, nên định ra ngoài đi dạo.
Chỉ là chưa kịp đi được bao xa, tôi đã không hiểu sao ngã sấp mặt xuống đất, ngã đến choáng váng cả đầu.
Rồi tôi đã có một giấc mơ.
Tôi là Triệu Tử, mười bốn tuổi vào cung. Tiên hoàng hậu khi đó mới mười lăm tuổi, dung mạo xinh đẹp, hoàng đế chỉ sủng ái mình nàng, chưa từng sủng hạnh bất kỳ ai trong chúng tôi. Chỉ là tiên hoàng hậu tính tình hài hước vui vẻ, chúng tôi đều rất thích nàng.
Dù đôi khi nàng hay nói những điều chúng tôi không hiểu, như “lễ giáo phong kiến ăn thịt người”, “mọi người đều bình đẳng”, “hoàng đế là một tên khốn”, nhưng chúng tôi vẫn rất thích nghe nàng kể chuyện.
Tôi có quan hệ tốt nhất với nàng, nàng thường tìm tôi nói những chuyện riêng tư của phụ nữ.
Ví dụ như “Hôm nay vương gia mặc quần lót màu đỏ”, tôi không tin, thế là nàng xúi giục tôi đi lột quần áo vương gia.
Cũng không biết sao, tôi lại táo bạo đến thế, chỉ che một lớp mạng che mặt mà đã đi lột quần áo vương gia, kết quả thấy vương gia mặc quần lót thêu hoa.
Tôi tưởng chúng tôi có thể cứ vui vẻ bầu bạn như thế, sống trong cung mãi mãi, cho đến một ngày, nàng nói với tôi, nàng là người xuyên không.
Nàng đến từ thế kỷ 21, nàng nói ở nơi nàng sống, không có hoàng đế, cũng không có nô lệ, ở đó mọi người đều bình đẳng. Nơi đó, là chế độ một vợ một chồng. Ước mơ một đời một kiếp một lứa đôi của nàng, ở đây không thể thực hiện được. Dù rằng, hoàng đế chỉ sủng ái mình nàng.
Rồi nàng nói, nàng phải về rồi.
Mấy tháng sau đó, tôi không còn gặp được nàng nữa, thậm chí khi chuông tang trong cung vang lên, thậm chí khi hoàng đế nói “hoàng hậu băng hà”, tôi vẫn không tin nàng đã chết.
Tôi nghĩ, chắc chắn nàng đã trở về rồi.
Không có hoàng hậu, truyền thuyết về tranh đấu trong cung cuối cùng cũng xảy ra, mọi người không từ thủ đoạn để tranh sủng ái. Thế là một ngày nọ, tôi chết vì một âm mưu nhỏ.
Khi chết, tôi nghĩ, nhất định phải đến xem nơi hoàng hậu tỷ tỷ từng sống.
Nơi đó quả nhiên rất tuyệt vời, chỉ là khi tỉnh dậy, tôi vẫn ở thế giới này, chỉ là đã mất đi tất cả ký ức.
Theo đúng con đường cuộc đời y hệt trước đây, tôi vào cung, tôi quen biết hoàng hậu, tôi lột quần áo tiểu vương gia, hoàng hậu băng hà, tôi chết vì tranh đấu trong cung…
Lại bắt đầu lại từ đầu, tôi vào cung, tôi quen biết hoàng hậu, tôi lột quần áo tiểu vương gia…
Khi nào thì đã lệch khỏi quỹ đạo vậy?
Tôi không biết.
Có lẽ là khi tôi nảy sinh ý thức của riêng mình trong thế giới tuần tự này chăng.
6.
“Tỉnh rồi à?” Hơi thở của Cao Dạ Huyền phả vào tai tôi, gây cảm giác ngứa ngáy.
Tôi nhíu mày, định mở miệng nói chuyện, nhưng phát hiện giọng mình khàn đặc.
“Ngủ không quen giường ở vương phủ sao?” Cao Dạ Huyền ngồi dậy khỏi cạnh người tôi, bưng đến một bát thuốc đen ngòm, “Uống thuốc đi, nếu ngủ không quen thì có thể đến tìm ta mà, sao lại đi ngủ bên hồ làm gì?”
“Hứng gió lạnh cả đêm, may mà không bị sốt, phải cảm tạ trời đất và ta đấy.”
“Cảm tạ ngài làm gì chứ?” Tôi định đưa tay cầm thuốc, nhưng bị Cao Dạ Huyền tránh đi.
Hắn múc một thìa, thổi nhẹ một hơi, rồi thổi hơi của mình vào trong, “Nào, để ta đút cho.”
Tôi: “…”
Thôi đừng vậy.
“Đừng,” Tôi né tránh với vẻ ghê tởm, “Hơi buồn nôn.”
“Hả?” Cao Dạ Huyền nhíu mày, “Không phải chứ.” Vừa nói không phải, hắn vừa thò tay vào trong chăn sờ lên bụng tôi, “Nàng có thai rồi sao?”
“Không đến mức đó đâu… hình như ta cũng chẳng làm gì cả mà…”
Cái gì, chẳng lẽ anh zai đã làm gì với tôi sao!
“Chẳng lẽ chỉ…” Hắn đột nhiên dừng lại, chuyển sang chủ đề khác: “Uống thuốc trước đã.”
Chỉ? Chỉ gì? Hay là cái gì?
Chưa kịp hỏi ra miệng, hắn đã đổ thẳng thìa thuốc vào miệng tôi, vị đắng xộc thẳng lên đỉnh đầu, suýt nữa thì đắng đến chết đi đầu thai luôn.
8.
Có một số câu hỏi tôi đã muốn biết từ lâu.
Chẳng hạn như tại sao đôi khi Cao Dạ Huyền có thể biết được tôi đang nghĩ gì, tại sao hắn có thể dùng tóc để tạo phân thân, tại sao hắn lại bắt ấn kết ấn, làm thế nào hắn khiến mọi người không nhận ra tôi…
Nhưng vì hắn không chủ động giải thích, tôi cũng không hỏi, ai cũng có bí mật của riêng mình.
Ngày đại hôn, thiên tượng biến đổi, Cao Dạ Huyền nhẹ nhàng hôn lên tay tôi.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Ký kết thề ước,” hắn ngẩng đầu cười nói, “Sợ nàng hối hận, nên ta ra tay trước.”
Ký kết thề ước là gì, sao tôi chưa từng nghe nói bao giờ.
“Đó là gì vậy?”
“Kết hồn khế,” hắn nói, “Từ nay về sau, hồn phách của nàng thuộc về ta.”
Đời đời kiếp kiếp, đều thuộc về ta.
“Được thôi,” tôi đấm hắn một cú, “Từ nay về sau, chàng cũng thuộc về ta.”
9.
Ta tên là Dạ Huyền, một công chức ở tiên giới.
Sở thích của ta là đọc những cuốn tiểu thuyết do Tư Mệnh viết, tiểu thuyết của Tư Mệnh rất thú vị, giống như xem từng con rối nhỏ dần dần lớn lên, kết hôn, sinh con, cuối cùng già đi và qua đời.
Con rối nhỏ, thông thường gọi là nhân vật giấy.
Có một thế giới xảy ra biến động, xuất hiện một người ngoại lai, tư tưởng của nàng ấy không phù hợp với thời đại đó, để tránh thế giới đó xảy ra hỗn loạn, ta được Tư Mệnh ủy thác xuống giải quyết người ngoại lai đó.
Kết quả vừa xuống, người ngoại lai đó đã xúi giục một cô gái nhỏ lột áo ta.
Ta: “…”
Ta biết cô gái nhỏ này, dù sao khi ở tiên giới ta cũng đã xem qua cuốn tiểu thuyết này vài lần.
Nàng ấy không giống như những phi tần chỉ biết tranh sủng, đáng yêu vô cùng, đáng yêu đến mức khi ở tiên giới ta từng lén lút xin Tư Mệnh viết đồng nhân về nàng ấy, để nàng ấy cũng có thể có một kết cục viên mãn.
Ban đầu, vẫn tưởng nhân vật giấy chỉ là nhân vật giấy, nhưng khi thực sự tiếp xúc, mới biết nhân vật giấy cũng có tình cảm, cũng có máu và nước mắt.
Chỉ là họ chỉ có thể bị giam cầm trong quỹ đạo thế giới vốn có, theo từng bước, không có ý thức thực sự thuộc về mình.
– Hết –