Trước sự gia tăng không ngừng của cảnh báo đỏ trên màn hình, cả người Sở Hoài như sững sờ.
Những người khác, kể cả Lý Tiêu, đều bước lên trước, nhìn tốc độ tăng chóng mặt của các chỉ số trên thiết bị, sắc mặt họ đột nhiên biến đổi, và trong ánh mắt nhìn về Tần Nhan Kim ẩn hiện một nét sợ hãi.
“Cái… cái gì thế này…?”
“Trời ơi, Tần đại sư đạt đến cấp bậc song SS, chẳng khác gì một quả bom hạt nhân di động!”
“Quá đáng sợ!”
Tần Nhan Kim đứng yên lặng, mặt không chút biến sắc. Đương nhiên, bọn họ không biết rằng đây là kết quả cô đã kìm chế tu vi của mình. Hiện tại, cô chỉ còn cách hai giai đoạn nữa là có thể tiến đến Kết Đan Kỳ. Tuy nhiên, tu vi càng lên cao càng khó đột phá.
Trước đó, khi cô dẫn dắt đợt lôi kiếp thứ ba, cô đã nghĩ rằng là do kỳ Trúc Cơ trước đó thiếu mất một đợt lôi kiếp. Nhưng sau đó ngẫm lại kỹ hơn, cô nhận ra có lẽ vì lần này cô đã thu phục quá nhiều tà linh, công đức tăng nhanh khiến trời giáng lôi kiếp để rèn luyện kim thân của cô.
Đúng vậy, thân thể cô giờ đây đã vượt khỏi xác phàm trần, ngay cả những vũ khí hạng nặng như súng trường, súng máy hay súng phóng tên lửa cũng không thể gây ra chút thương tổn nào, thậm chí cô còn có thể dùng tay không mà đón lấy.
“Thế nào rồi, đã đo được chưa?” Tần Nhan Kim bình thản nhìn Sở Hoài.
Sở Hoài tay run lên, khẽ ho một tiếng, vội vã tắt thiết bị để không còn phải nghe âm thanh cảnh báo chói tai. Hắn cảm thấy như có vật gì đè nén đang được giải phóng, mới dám lên tiếng trả lời: “Đã xong rồi, đại sư, về sở trường của ngài…?”
Tần Nhan Kim mỉm cười nhẹ nhàng: “Xem bói.”
Sở Hoài: “… Được!”
Câu trả lời quá hời hợt, nhưng hắn nào dám phản bác. Nói đùa sao, đây là đại sư sánh ngang với vũ khí hạt nhân, hắn có mấy cái mạng mà dám chọc giận, một cái phẩy tay của cô thôi cũng đủ nghiền hắn thành tro, làm người thì nên biết giữ thân là hơn.
“Lưu trữ hồ sơ hoàn tất rồi, Tần đại sư, ở đây mọi việc đã giải quyết xong, vậy…?”
“Ừm, tôi đi trước đây.”
“Được được, tiền công lần này tôi sẽ cho người gửi đến đạo quán.”
Tần Nhan Kim gật đầu, xoay người rời đi. Vừa ra khỏi cổng Cục Đặc Dị, cô gọi ra cây quạt ngọc đen, dưới ánh mắt kinh ngạc và ghen tị của mọi người, cô phi lên trời với tốc độ cực nhanh, lẫn vào trong những tầng mây.
Lý Tiêu và Sở Hoài cùng những người khác vốn định tiễn cô, nhưng khi họ đến trước cổng thì chỉ kịp thấy cây quạt đen lớn lấp lánh ánh sáng kỳ dị, trực chỉ bay thẳng lên trời, đâu còn cần đến họ đưa tiễn…
Quay lại với Tần Nhan Kim, cô hướng về phía Mỗ Điện. Trước đó, cô đã tìm hiểu nhiều thông tin về nơi này trên mạng. Trong đó có một câu rằng: “Mỗ Điện là một vùng đất bí ẩn và nguy hiểm, với tài nguyên phong phú, nhưng mâu thuẫn dân tộc và chính trị phức tạp. Đây cũng là trung tâm của chuỗi lừa đảo viễn thông khổng lồ và thị trường đen buôn bán người.”
Nơi này được nhiều người gọi là “vùng đất phát tài”, đồng thời cũng được ví như “địa ngục luyện heo con” trong những cơn ác mộng của họ.
Đọc đến đây, Tần Nhan Kim cảm thấy không thoải mái. Nói thật lòng, cô không bận tâm đến những nước khác, cũng không can thiệp, dù cho là quốc gia suy tàn, thì cô cũng chỉ nảy sinh chút thương cảm mà thôi. Nhưng đối với Đại Hạ thì khác, nhất là trước hành vi nhắm vào người dân Đại Hạ của Mỗ Điện và những việc làm của công ty truyền thông Gia Mỹ, cô đã hoàn toàn nổi giận. Nếu không trút giận này ra, cô không xứng là người Đại Hạ.
Chiếc quạt ngọc đen bay nhanh như một ngôi sao băng, để lại một vệt tàn ảnh trên bầu trời, rất nhanh đã biến mất ở chân trời.
Đêm khuya.
Vạn vật im lìm.
Tần Nhan Kim đứng trên chiếc quạt ngọc đen, dường như hòa mình vào bóng tối. Cô đứng từ trên cao, nhìn xuống thành phố bên dưới với ánh đèn rực rỡ, môi cong lên một nụ cười quỷ dị.
Cô đưa tay ra: “Lôi, đến!”
“Ầm ầm ầm~”
Đêm đó, trên bầu trời vùng đất nọ mây sấm cuồn cuộn.
Đêm đó, rồng sét đã đánh sập vô số công trình.
Đêm đó, suốt đêm trời mưa sấm chớp đùng đùng…
Trời còn chưa sáng, một tin tức chấn động cả thế giới đã lên đầu các kênh truyền thông quốc tế. Vùng đất nọ gần như chỉ trong một đêm bị sét đánh biến thành đống hoang tàn. Đặc biệt là các căn cứ buôn lậu bí mật đã bị một sức mạnh thần bí tiêu hủy hoàn toàn. Mặc dù không có ai tử vong, nhưng những công trình, thiết bị và tài nguyên bị phá hủy cũng đã là một con số khổng lồ.
Chưa hết. Các băng đảng buôn lậu nội tạng cũng biến mất không một dấu vết trong một đêm. Không ai biết họ đi đâu, chỉ biết rằng vùng đất nọ đã trải qua một biến động lớn.
Tin tức quốc tế còn công bố một đoạn video. Trong video, từ trong tầng mây hiện ra một dấu ấn bàn tay khổng lồ mờ ảo. Chỉ một cú đập, dấu ấn này đã san bằng hàng chục tòa nhà cao tầng, khiến toàn bộ khu vực thành phố hóa thành bình địa. Trong nháy mắt, cả thành phố bị hủy diệt.
Nhìn mảnh đất ngổn ngang đổ nát, ai nấy đều hít một hơi lạnh. Đến cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Ngày hôm đó, chuyện vùng đất nọ bị hủy diệt đã nhanh chóng lan truyền khắp thế giới như mọc cánh bay đi. Cả thế giới đều xôn xao. Các hãng truyền thông lớn tranh nhau đưa tin, sợ rằng chỉ muộn vài giây là bị quốc gia khác đưa tin trước.
Điều họ không biết là, Tần Nhan Kim đã thông qua nhiều tầng sàng lọc để tìm ra thủ lĩnh các băng đảng ngầm, cùng với những kẻ cấp cao đứng sau bảo kê cho chúng. Những người này đều là loại “mặt người dạ thú”. Vì vậy, với những người này, cô không chút nương tay.
Một “Hoàng Lương Nhất Mộng” đã bao phủ lên họ, trực tiếp dung nhập vào linh hồn, khiến họ ngày nào cũng phải lặp lại con đường buôn lậu nội tạng.
Không phải thích buôn nội tạng sao? Vậy thì để cho họ thoải mái mà làm!
Những kẻ đó tưởng rằng Tần Nhan Kim sẽ giết họ, nhưng không ngờ cô chỉ vỗ một cái vào đầu họ rồi rời đi.
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó, nhưng cho đến khi đêm xuống…
Không, chính xác là chỉ cần họ nhắm mắt, chờ đợi họ là những cơn ác mộng lặp đi lặp lại, và đó còn là một cơn ác mộng đầy đau đớn.
Giống như việc họ không dùng thuốc tê để tiết kiệm chi phí, nỗi đau của họ còn mãnh liệt hơn gấp bội.
Những kẻ vốn quen sống sung sướng này không thể chịu nổi chuyện hằng ngày phải trải qua việc buôn nội tạng. Chỉ trong chưa đầy một ngày, mấy người đó như già đi cả chục tuổi chỉ trong một đêm.
Đến lúc này, họ cuối cùng mới hiểu được ý định thật sự của Tần Nhan Kim.
Vùng đất nọ chìm trong sự hỗn loạn, còn ở Đại Hạ, nơi đó ngày nào cũng phát lại sự kiện này. Nếu có thể, họ thậm chí còn muốn lấy ngày này làm Quốc khánh.
Khi sự việc ngày càng lan rộng, Sở Hoài mang theo tài liệu đến gõ cửa văn phòng của Lý Tiêu.
“Vào đi!” Trong văn phòng, Lý Tiêu đang xử lý các sự kiện kỳ bí lớn nhỏ những năm gần đây.
Sở Hoài đặt một chiếc máy tính bảng trước mặt Lý Tiêu, nét mặt nghiêm túc: “Cục trưởng Lý, ngài xem cái này trước đã.”
Lý Tiêu cầm lấy máy tính bảng, mở video bên trên ra.
“Đây là hình ảnh do Thiên Nhãn ghi lại, một cái bóng đen lóe lên trong tầng mây. Tôi nghi là…”
“Là Tần đại sư?”
“Đúng vậy, và cô ấy hướng về vùng đất nọ. Ngài xem cái này nữa.”
Sở Hoài vuốt màn hình video, mở một đoạn khác, trong đó là hình ảnh dấu bàn tay khổng lồ và thác sét.
“Hôm qua, cô ấy mới thu phục được Thiên Lôi Châu…” Hắn liếm môi khô, khẽ nói.
“Việc này có liên quan gì đến chúng ta? Có bằng chứng chắc chắn nào nói rằng cô ấy đã làm việc đó không? Còn công việc của cậu thì sao? Sự cố kỳ bí ở khu du lịch mấy ngày trước, cậu đã tìm được cách giải quyết chưa?”
“Vẫn chưa… chưa xong…”
Lý Tiêu nhíu mày: “Việc chính còn chưa xong, mà đã lo chuyện người khác, tháng này trừ nửa lương.”
Sở Hoài: “….”
Sau khi bị mắng, hắn chỉ đành lủi thủi quay về văn phòng của mình.
“Đội trưởng Sở, thù lao của Tần đại sư chúng ta đã chọn xong rồi, có gửi ngay không?”
“Chờ đã, để tôi tự mình mang đến!”