Đại vương Mãn tộc cưng chiều ta

Chương 1 + 2


1

 

Ta là vị công chúa thất sủng nhất Nam triều.

 

Phụ hoàng không muốn đánh trận, liền đem ta đưa đến dị vực hòa thân.

 

Ta khẩn trương nắm chặt ngón tay, ngồi bên cạnh,  không dám nhúc nhích.

 

Nghĩ đến những lời nghe được trước khi xuất giá, ta càng sợ hãi đến mức thở mạnh cũng không dám.

 

“Nghe nói Đại vương của Man tộc ba đầu sáu tay, đao thương bất nhập.”

 

“Nói gì thì nói, nhắc đến hắn thì trẻ con khóc thét, bộ dạng đáng sợ lắm!”

 

“Cạch” một tiếng, cửa mở.

 

Ta nhắm mắt lại, âm thầm tự động viên mình.

 

Khăn voan đỏ trên đầu được gỡ xuống, ánh sáng đột ngột khiến ta nheo mắt lại.

 

Một bàn tay nâng cằm ta lên, thô ráp, ấm áp, mang theo vết chai, cọ vào da thịt ta khiến ta hơi đau.

 

Trên người hắn còn thoang thoảng mùi m.á.u tanh, ta nhíu mày, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

 

“Nữ tử Trung Nguyên đúng là da thịt mềm mại, chỉ chạm nhẹ một chút đã đỏ ửng lên rồi.”

 

Giọng nói trầm thấp vang lên, lạnh lùng không chút cảm xúc.

 

“Nàng sợ ta sao? Ngẩng đầu lên nhìn ta.”

 

Ta run rẩy toàn thân, lông mi run lên, bất đắc dĩ phải mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

 

Cao lớn, cường tráng, làn da màu đồng cổ, mày kiếm sắc bén, mang vẻ đẹp đặc trưng của dị vực.

 

Yết hầu hắn chuyển động, giọng nói trầm thấp khàn khàn:

 

“Ta tên là Đồ Khắc Lặc Hãn, nếu Hoàng đế Trung Nguyên đã đưa nàng đến đây, sau này hãy xem nơi này là nhà của nàng.”

 

Ta dời mắt né tránh ánh mắt của hắn, mím chặt môi, không để lộ sự bài xích và bất an trong lòng:

 

“Thiếp là Hoa Tiêu Tiêu, phu quân có thể gọi thiếp là Tiêu Tiêu.”

 

Một tiếng cười khẽ, ngọt ngào tê dại, khiến ta không kiềm chế được mà nhìn hắn.

 

“Man ngữ của nàng nói chưa sõi, sau này ta sẽ dạy nàng.”

 

Hắn cởi áo choàng, cúi người áp sát ta, sắp chạm vào môi ta, ta không nhịn được mà quay mặt đi.

 

“Chê ta?”

 

Ta nắm chặt lòng bàn tay, cố nhịn sự khó chịu, nhắm mắt lại chạm vào mặt hắn:

 

“Ta chỉ là chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

 

2.

 

Ta mệt mỏi, không biết mình đã ngủ lúc nào, tỉnh dậy chỉ còn một mình ta.

 

Ta ngồi dậy duỗi lưng, cơn đau khiến ta không nhịn được mà kêu lên.

 

Rèm cửa được vén lên, hai nữ tỳ bưng đồ vào, hành lễ với ta.

 

“Vương hậu, xin hỏi hiện tại người có cần thay y phục và rửa mặt không ạ?”

 

Ta gật đầu, được nữ tỳ dìu xuống giường, tuy rằng họ không biểu lộ cảm xúc gì nhưng ta vẫn cảm thấy rất ngại ngùng.

 

Dùng bữa xong, ta lại được dìu về giường nằm.

 

Trước bữa tối, Đồ Khắc Lặc Hãn trở về, trên người vẫn mặc giáp sắt.

 

Tại sao hắn vẫn tràn đầy năng lượng, có thể ra doanh trại luyện tập cả ngày, còn ta ngay cả xuống giường cũng phải nhờ người dìu!

 

Người Man tộc, quả nhiên thô kệch, thật đáng ghét.

 

Đồ Khắc Lặc Hãn chú ý đến ánh mắt oán trách của ta, bèn thay y phục rồi đến bế ta.

 

“Nghe nói hôm nay nàng nằm trên giường cả ngày?”

 

Vừa nói, hắn vừa cúi xuống hôn ta.

 

Ta nhanh tay che miệng mình lại, trừng mắt nhìn hắn.

 

Đồ Khắc Lặc Hãn nhíu mày, lập tức vén chăn lên quan sát ta từ đầu đến chân:

 

“Đau ở đâu? Sao không gọi thầy thuốc đến xem?”

 

Ta che miệng hắn lại: “Còn không phải là tại chàng”

 

Đồ Khắc Lặc Hãn sững sờ một lúc lâu, cuối cùng mang theo vẻ áy náy, bưng bát đũa định đút cho ta.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tiêu chuẩn từ chối: “Không cần phiền, ta tự ăn được.”

 

Ăn xong, hắn cũng nằm lên, ôm ta vào lòng, ta phản kháng trong im lặng, hắn nhẹ nhàng mổ lên má ta: “Không làm gì khác, ngủ đi.”

 

Nói xong, hắn nhắm mắt ngủ.

 

Ta quấn chăn, lặng lẽ bò ra khỏi lòng hắn, quay mặt vào tường nhắm mắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.