Đạo Sĩ Tốt Nghiệp 985

Chương 3


Ông Vương từng có một người tình, không phải người vợ hiện tại, khi đó ông còn làm công nhân bốc vác ở công trường.
 
Gần công trường có một quán ăn nhỏ, bà chủ thường đem cơm đến cho đám công nhân.
 
Công trường vốn chẳng có mấy phụ nữ, mấy chàng trai đầy sức sống làm mấy chuyện linh tinh thì cũng dễ hiểu.
 
Nhưng bà chủ kia đã có chồng.
 
Hai người lén lút quá thường xuyên, cuối cùng bị chồng bà ta phát hiện.
 
Ông chồng đến công trường nói lý lẽ, qua lại vài lần thì thành đánh nhau, lúc đó ông Vương còn trẻ, làm ở công trường mỗi ngày nên có sức, đã đánh gãy chân chồng bà ta.
 
Sau đó, ông Vương chạy trốn. Thời đó công trường trả công theo ngày, làm xong trả tiền ngay, không cần đăng ký danh tính thật.
 
Vậy nên chẳng ai tìm được ông Vương cả.
 
Lúc đó, ông ta cũng chẳng mảy may lo lắng, chỉ đổi sang công trường khác để tiếp tục làm.
 
Gần một năm sau, không hiểu bằng cách nào mà bà chủ quán tìm được lão Vương, còn mang theo một đứa trẻ đến.
 
Đó là một bé gái, bà ta nói: “Con tôi sinh cho anh rồi, nuôi thì anh tự lo đi.”
 
Nói đến đây, lão Vương còn làm bộ lau lau mắt.
 
“Tôi xin ông đừng có mà chà xát nữa, không thì mí mắt sẽ sưng lên đấy, nói tiếp đi.”
 
Lão Vương ho khan một tiếng rồi kể tiếp.
 
Ban đầu ông ta định nuôi đứa trẻ lớn lên, nhưng một người đàn ông nuôi một bé gái thì bị người ta bàn tán, hơn nữa cũng không tiện.
 
Thêm nữa, cô bé còn bị tật bẩm sinh, mắt không thể mở ra.
 
Ông ta đã hỏi thăm ở bệnh viện, uống thuốc không giải quyết được, phải phẫu thuật mà chi phí phẫu thuật lên đến mấy vạn. Lão Vương làm gì có từng ấy tiền.
 
“Rồi sao nữa?”
 
“Rồi… rồi tôi bỏ đứa bé.”
 
“Cái gì? Ông bỏ nó?”
 
“Tôi… tôi không còn cách nào khác. Lúc đó thực sự là không thể làm gì được. Tự lo cho mình còn khó, trong nhà còn có mẹ già ốm yếu, sao tôi có thể nuôi nổi đứa bé? Một đứa trẻ bị tật bẩm sinh, sống cũng chỉ chịu khổ thôi, chi bằng…”
 
Nắm tay tôi siết chặt hơn, chỉ muốn đấm chết lão ta ngay lập tức.
 
“Mẹ nó chứ, ông vứt nó ở đâu?”
 
“Thì…”
 
“Rầm!” 
 
Linh Nhi đạp cửa từ phòng ngủ bước ra: “Ông đúng là đồ khốn, con ruột mà ông cũng bỏ rơi.”
 
Lão Vương không biết trong nhà tôi còn có người khác: “Đây… đây, đại sư, ngài có khách à? Thôi, tôi có chút việc, không dám làm phiền nữa. Hôm khác tôi đến nhà ngài, rồi bàn tiếp chuyện này.”
 
Tôi không cản lão Vương lại. Có người ngoài, ông ta chắc chắn sẽ không nói gì thêm. Xem ra, sắp tới tôi lại phải đến nhà ông ta một chuyến.
 
Linh Nhi siết chặt nắm tay nhỏ, muốn xông lên đánh lão Vương một trận nhưng đứng yên một lúc lâu mà vẫn không dám.
 
Linh Nhi cũng là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
 
Có lẽ những lời của lão Vương đã làm cô bé tổn thương.
 
Tôi nhìn bóng lưng lão Vương, thấy phía sau lưng ông ta đã có làn khói đen. Nếu không xử lý sớm, nhà ông ta e rằng sẽ gặp họa.
 
“Cái đồ khốn nạn, đáng đời ông ta xui xẻo!” Linh Nhi vẫn bĩu môi, tức giận.
 
“Ác giả ác báo. Tên Vương béo này không có con, chắc chắn là do vong hồn đứa trẻ bị bỏ rơi gây ra. Bây giờ không chỉ là vấn đề không có con nữa, đến cả tính mạng ông ta cũng khó mà giữ được.”
 
“Vậy sao anh còn giúp ông ta?”
 
“Phải giúp chứ. Tôi là đạo sĩ của Mao Sơn, không thể cứ thế để quỷ nhi giết người được.”
 
“Quỷ nhi? Nhưng người đeo trên lưng ông ta là một người phụ nữ mà.”
 
7.

Người phụ nữ?
 
Sao tôi không thấy nhỉ? Tôi chỉ thấy khói đen trên lưng lão Vương, cứ tưởng đó là quỷ nhi chứ.
 
Còn nữa, làm sao Linh Nhi có thể thấy được?
 
“Cô… cô chắc chắn chứ?”
 
“Tôi chắc chắn mà, khi ông béo kia đi, người phụ nữ đó còn quay lại nhìn tôi. Tôi… tôi sợ lắm, nếu không sợ thì chắc tôi đã đánh ông ta rồi.”
 
Lão béo này, lại giấu tôi chuyện gì rồi?
 
Tôi nhìn vào mắt Linh Nhi. Không thể nào, khói đen kia tôi còn không nhìn thấu, sao Linh Nhi lại thấy được?
 
Chẳng lẽ cô bé này đang giả vờ yếu đuối để lừa tôi? Đạo hạnh của cô ta còn cao hơn cả tôi sao? Không thể nào!
 
Cô bé này chỉ là một đứa ăn xin ở sau núi, sư phụ thấy cô đáng thương nên đưa về đạo quán nuôi dưỡng. Sau khi tôi vào môn, tôi chưa từng thấy sư phụ dạy cô ấy chút đạo pháp nào cả.
 
Thiên Sinh Linh Mâu hay còn gọi là linh nhãn bẩm sinh!
 
Chỉ có một cách giải thích duy nhất. Linh Nhi sống ở Mao Sơn, nơi vốn không có tà ma, nên chúng tôi chưa từng phát hiện ra khả năng đặc biệt của cô bé.
 
Linh nhãn bẩm sinh tương tự với âm dương nhãn, nhưng cao cấp hơn.
 
Âm dương nhãn chỉ có thể nhìn thấy tà ma, còn linh nhãn bẩm sinh có thể nhìn thấu mọi hư vọng.
 
Điều này cũng dễ hiểu, mắt người bình thường chỉ có thể nhìn thấy bước sóng ánh sáng trong khoảng 390nm đến 780nm, còn linh nhãn bẩm sinh có thể nhìn thấy phạm vi rộng hơn nhiều.
 
Cụ thể bao nhiêu thì không ai biết, chờ tôi xử lý xong việc hiện tại đã, rồi có thể nghiên cứu kỹ hơn về đôi mắt của Linh Nhi, sau đó viết một bài luận xem có thể đăng trên tạp chí khoa học SCI không.
 
Còn một thuyết nữa cho rằng, phạm vi nhìn thấy của linh nhãn bẩm sinh có thể tự điều chỉnh. Bình thường, nó có thể điều chỉnh về phạm vi như mắt người. Khi cần, có thể mở rộng phạm vi này, gọi là “linh thị”.
 
Cách nói này khá huyền ảo, chưa ai chứng thực.
 
Có lẽ chỉ những người vừa có linh nhãn bẩm sinh vừa có đạo hạnh cao mới làm được điều đó.
 
Dù sao thì cũng nhặt được báu vật rồi. Sau này đi bắt quỷ có thể dẫn Linh Nhi theo, tà ma có chạy đằng trời.
 
Tôi không nói cho Linh Nhi biết rằng cô ấy có linh nhãn bẩm sinh, một phần vì sợ cô ấy hoảng, một phần vì khó giải thích. Nếu muốn cô ấy hiểu được khái niệm này, chắc phải bắt đầu từ môn sinh học trung học.
 
Khuyên nhủ mãi, cuối cùng tôi cũng đưa Linh Nhi đến nhà lão Vương. Trước đây không biết thì không sao, nhưng bây giờ biết cô ấy có đôi mắt đặc biệt, bắt buộc phải mang theo.
 
Lão Vương thấy tôi lại mang Linh Nhi đến, trông đầy vẻ thắc mắc.
 
“Đừng lo, Linh Nhi là người nhà, là… là em gái tôi…”
 
“Em gái anh?”
 
“Em gái anh!”
 
“Không không, xin lỗi, đạo sĩ lại có em gái sao?” Lão Vương ngơ ngác.
 
“Ông tưởng tôi sinh ra đã làm đạo sĩ à?”
 
Sau khi chắc chắn Linh Nhi sẽ không tiết lộ bí mật, lão Vương lại bắt đầu kể về quá khứ.
 
Sau đó, cuộc sống của ông dần khá lên, nắm bắt được vài cơ hội quan trọng và phát đạt.
 
Ông mua một ngôi nhà lớn, cho mẹ sống thoải mái.
 
Mấy năm sau, sức khỏe của mẹ ông không tốt, không biết nghe ai nói mà bà thường đến Mao Sơn thắp hương. Không ngờ sức khỏe của bà cải thiện đáng kể.
 
Do ảnh hưởng của mẹ, lão Vương cũng khá tin vào phong thủy.
 
Khi sự nghiệp ổn định, ông kết hôn với người vợ hiện tại nhưng mãi không có con.
 
“Đại sư à, nghe ngài nói hôm trước, tôi thật sự cảm thấy có thể đứa trẻ năm xưa đã báo thù tôi rồi. Đại sư, cầu xin ngài, giúp tôi giải trừ.”
 
“Ông… những năm qua có đắc tội với người phụ nữ nào không?”
 
“Phụ nữ? Không có, không có. Từ sau chuyện đó, tôi đâu dám lăng nhăng nữa. Nói về đắc tội, chắc chỉ là bà chủ quán hồi đó thôi. Nhưng năm ngoái tôi còn cho bà ta một khoản tiền để giữ kín chuyện, sợ ảnh hưởng đến công ty, chứ chẳng còn người phụ nữ nào khác.”
 
Nhìn vẻ mặt của lão Vương, lần này có vẻ không phải nói dối. Vậy thì tại sao trên lưng lão lại là một người phụ nữ?
 
“Nhìn thử sau lưng ông ta xem, có phải vẫn là người phụ nữ đó không?” Tôi ghé tai Linh Nhi thì thầm.
 
Linh Nhi đi vòng ra sau lưng lão Vương và gật đầu với tôi.
 
Lão Vương nhìn quanh quất, cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị Linh Nhi nhìn chằm chằm.
 
“Đại sư à, lần này tôi thật sự nói thật, không một lời dối trá.”
 
Lúc này, một người phụ nữ lớn tuổi bưng đến cho chúng tôi một đĩa trái cây và một đĩa bánh ngọt.
 
“Linh Nhi, nhìn thử bà ấy.”
 
Tôi nhìn qua người phụ nữ, không có gì bất thường, nhưng không có nghĩa Linh Nhi cũng không thấy điều gì.
 
“Có vấn đề gì không?”
 
“Có, trên đỉnh đầu có khói đen, rất nhạt, rất nhạt.”
 
Tôi biết ngay mà, người phụ nữ này trông không có gì đáng ngờ, nhưng mắt Linh Nhi vẫn nhìn ra được.
 
Tôi nhìn người phụ nữ thêm một lần nữa. Ừm?
 
Rồi quay lại nhìn Linh Nhi, hừm, có lẽ tôi nhìn nhầm.
 
Lão Vương chớp mắt liên tục, trông chúng tôi thì thầm giống hệt như đang bàn kế hoạch lừa tiền ông ta vậy.
 
“Tôi thấy sức khỏe mẹ ông gần đây khá tốt nhỉ.”
 
Lão Vương ngớ người: “Đúng, gần đây bà rất khỏe.”
 
“Thế còn cha ông?”
 
“Mẹ tôi bảo khi tôi vừa chào đời không lâu thì cha đã mất. Bà rất ít khi nhắc về cha, tôi cũng không biết cha mình mất như thế nào.”
 
Chúng tôi đi khắp nhà lão Vương mà không phát hiện ra vấn đề gì lớn. Sau khi cáo từ, tôi bảo ông ta chờ tin tức của tôi.
 
“Làm sao anh biết người đó là mẹ của ông Vương béo?” Linh Nhi tò mò.
 
“Đạo môn có thuật vọng khí, ngoài việc nhìn ra vận số gần đây của một người, còn có thể nhìn thấy sự liên kết giữa huyết thân.”
 
“Anh dạy tôi đi?”
 
“Được thôi, học Toán cao cấp trước đã.”
 
“Không không, tôi không học nữa.”
 
“Ha ha ha…”
 
Không phải tôi không dạy Linh Nhi, chỉ là thứ này học rất khó, không thể học trong chốc lát.
 
Lúc này, điện thoại reo lên, là Lâm Nam. Anh ta tìm tôi làm gì nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.