Đầu Bạc Răng Long

Chương 3


5

Tổ mẫu uy vũ.

Lời này ta không dám nói, nói ra chính là bất hiếu.

Bà mẫu lí nhí nói bà không có ý đó, chỉ cảm thán một tiếng mà thôi.

“Vậy thì ngươi phải phân biệt rõ ràng, Ngôn Tín và huynh đệ đã chia gia sản từ lâu rồi, hắn nguyện ý kéo huynh đệ là tình nghĩa, không phải bổn phận, ngươi làm mẹ ruột không nói đến chuyện công bằng nhưng ít nhất cũng đừng thiên vị đến nách, nếu không đừng trách ta đuổi thẳng ngươi về.”

Bà mẫu nhỏ giọng đáp ứng.

Tổ mẫu bảo bọn họ về viện của mình, không có việc gì thì đừng đến trước mặt bà quấy nhiễu rồi giữ ta lại nói chuyện, muốn ta quản lý tốt gia đình, đồng thời sớm sinh con cho Ngôn Tín.

“Chỗ thôn quê nghèo nàn của chúng ta, y thuật của đại phu cũng chỉ như vậy, không bằng để Ngôn Tín mời thái y đến xem cho con, chúng ta nên bồi bổ thì bổi bổ nên điều dưỡng thì điều dưỡng. Con còn trẻ, đều kịp cả.”

“Đều nghe theo tổ mẫu.”

Chuyện này Ngôn Tín làm rất nhanh, thái y ngày hôm sau đã đến, bắt mạch xong nói thân thể ta khỏe mạnh, tuy đã sảy một đứa con nhưng may mắn được bồi bổ cẩn thận, điều dưỡng một chút là được.

Mắt Ngôn Tín trợn tròn, hắn không biết chúng ta đã mất một đứa con.

Là ta không bảo vệ tốt cho con.

Tiễn thái y đi, Ngôn Tín mặt lạnh ngồi trước mặt ta.

“Nàng giấu ta thật khổ, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì.”

Ta cân nhắc lời lẽ.

“Lúc đầu ta không biết, đúng lúc tổ mẫu bệnh rất nặng, ta ngày đêm chăm sóc, thân thể không khỏe tưởng là mệt, không để trong lòng, đợi đến khi ngất xỉu ngã xuống thì đứa bé không còn nữa mới biết…”

Nghĩ đến đứa con đã mất, ta cũng đau như cắt.

Ngôn Tín tức giận đá đổ ghế, quát lớn: “Bọn họ là người chết sao? Tổ mẫu chỉ có một mình nàng là cháu dâu sao?”

Hắn cười lạnh một tiếng.

“Đúng vậy, có thể trông cậy gì vào bọn họ chứ? Tổ mẫu có thể một mình nuôi sống mấy đứa con, mấy đứa con lại không nuôi nổi một bà mẹ già, ta có thể trông cậy gì vào bọn họ chứ?”

Ngôn Tín ngồi xổm trước mặt ta, mặt áp vào bụng ta, khàn giọng hỏi: “Tại sao nàng không nói với ta?”

“Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ta nào dám nói chuyện này cho chàng biết, khiến chàng phân tâm.”

Vì chuyện này ta đã từng lo lắng, từng oán trách, từng hận nhưng những thứ này đều không phải dành cho Ngôn Tín.

Hắn không có lỗi với ta.

“Cảm ơn nàng đã chăm sóc tổ mẫu giúp ta. A Nặc, sau này chúng ta nhất định sẽ con đàn cháu đống, sống cả đời thật tốt.”

“Nhất định sẽ như vậy.”

Ngôn Tín sau khi biết chuyện đứa bé, thái độ của hắn đối cha mẹ và tỷ muội hắn, phải nói thế nào nhỉ?

Chính là loại các ngươi ở phủ tướng quân ăn ở có thể nhưng tất cả chi tiêu đều có hạn mức, vượt quá một đồng cũng đừng hòng có được, muốn đem đồ của phủ tướng quân về quê cũ, đừng hòng.

Quản gia hắn tìm về là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn ở biên cương, mất một cánh tay nhưng rất có năng lực.

Lại từ trong cung mang về hai ma ma, một người dạy ta quy củ khi vào cung diện thánh, dạy ta cách quản gia, phải giao tiếp với các phu nhân nhà khác như thế nào. Một người khác dạy ta cách điều dưỡng thân thể, sớm có thai.

Ngôn Tín bảo ta đừng ở mãi trong phủ tướng quân, hãy dẫn tổ mẫu ra ngoài uống trà ở trà lâu, nghe nhạc khúc, đi dạo các cửa hàng, thích gì thì mua.

Nếu gặp phải vị quận chúa kia, bảo ta tạm thời nhẫn nhịn, đừng xung đột trực diện với nàng ta.

Đã có khả năng gặp phải người có thể sẽ đắc tội, vậy thì trước tiên ta không ra khỏi cửa.

Dọn dẹp lại đồ đạc trong khố phòng, trong lòng biết có những thứ gì, có giá trị hay không, giá bao nhiêu tiền.

Cùng tổ mẫu điều dưỡng thân thể thật tốt, thật sự muốn nghe hí kịch thì tìm một gánh hát nhỏ đến nhà hát, không đắt, hát cũng hay.

Người của gánh hát có tiền kiếm sống, chúng ta cũng được vui vẻ, cả đôi bên cùng có lợi.

Bận rộn hơn một tháng trôi qua, theo hai ma ma, ta cũng học được không ít thứ.

Trong cung truyền đến thánh chỉ, hoàng hậu nương nương triệu ta và tổ mẫu vào cung.

Mặc quần áo đẹp nhất, đeo trang sức quý giá, ta và tổ mẫu thấp thỏm lên xe ngựa, vào cung.

Hoàng hậu nương nương rất đẹp, rất trẻ, giọng nói rất sảng khoái, tiếng cười cũng rất lớn.

“……”

Điều này không giống với những gì ta nghĩ.

“Tổ mẫu của Ngôn gia ngồi đi, nàng dâu của Ngôn tín, tiến lên đây, để bản cung nhìn cho rõ.”

Hoàng hậu nương nương bảo ta lại gần, ta phát hiện một con mắt của nàng ấy hình như không thể chuyển động, mắt còn lại cũng không tốt lắm.

“Quả nhiên là một người cực kỳ tốt, chẳng trách Ngôn tín lại để ngươi ở trong tim.

“Ngươi không biết đâu, lúc trước ở biên cương, hắn xông pha giết địch hung mãnh lắm, bản cung nghĩ nếu hắn chưa cưới vợ thì sẽ ban cho hắn một mối hôn sự tốt, ngươi đoán hắn nói thế nào?

“Hắn nói nương nương, trong nhà của kẻ hèn này đã có một người vợ, nàng ấy rất tốt, là người mà kẻ hèn này sẽ yêu thương cả đời.

Nếu nương nương nhất quyết ép kẻ hèn này cưới người khác, kẻ hèn này chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội.

“Ngôn tướng quân trung can nghĩa đảm, giữ lời hứa, hắn rất tốt, ngươi có phúc lắm.”

Ta vội vàng đáp lời.

Hoàng hậu nương nương khen tổ mẫu rất tốt, khen bà nuôi dạy được một đứa cháu tốt.

Còn khen không trùng lặp.

Dù sao thì những lời hoa mỹ đó, ta không nói ra được.

“Hoàng thượng giá đáo.”

6

Tiếng cười của hoàng thượng còn hơn cả hoàng hậu nương nương.

Khi ngài đi vào, ta và tổ mẫu quỳ xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy ngài ấy đi có hơi khập khiễng.

Ta còn nhìn thấy một đôi giày quen thuộc.

Là Ngôn tín.

Trái tim căng thẳng lo lắng của ta dịu xuống đôi chút.

“Tổ mẫu Ngôn Tín mau đứng dậy, Ngôn phu nhân bình thân.”

Hoàng thượng hỏi han tổ mẫu một hồi, rồi cảm thán bà nuôi được một đứa cháu tốt.

Lúc trước ở trên chiến trường, nếu không phải Ngôn tín liều mình cứu giá mấy lần…

Nói đến chuyện Ngôn tín một mình một ngựa đến tận nơi tuyết phủ sâu tìm ngài và hoàng hậu, ngài không nhịn được nghẹn ngào, hoàng hậu nương nương an ủi ngài.

“Lần đó hoàng hậu bị thương ở mắt, trẫm bị thương ở chân, Ngôn tín suýt nữa thì không chịu nổi…

“Tổ mẫu Ngôn Tín, bà đã nuôi được một đứa cháu tốt.”

Tổ mẫu đỏ hoe mắt gật đầu: “Đúng đúng đúng, Ngôn tín là một đứa trẻ tốt.”

Có tình có nghĩa, giữ lời hứa, quả thật là một người tốt.

Hoàng thượng, hoàng hậu khen Ngôn tín, đồng thời nói chuyện với tổ mẫu còn khen ta có tình có nghĩa.

“A Nặc hiếu thuận, những năm này nhờ nàng tận tâm chăm sóc, nếu không thì làm sao còn bà già này.” Tổ mẫu nói, nắm lấy tay ta.

Hoàng thượng cười nói: “Chẳng trách ngày vào thành, tổ mẫu lại bảo vệ đệ muội như vậy.”

Từ tổ mẫu Ngôn Tín lúc đầu, đến tổ mẫu lúc này.

Từ Ngôn phu nhân đến đệ muội.

Ta thụ sủng nhược kinh, khó có thể tin.

Hoàng thượng lại nói: “Tên Ngôn tín này, đúng là đào hoa.”

“Hoàng thượng, người đừng nói bậy, những nữ tử đó đối với thần không phải đào hoa gì, mà là tai họa thì đúng hơn.

“Bọn họ đâu phải yêu mến thần, rõ ràng là yêu mến chút bạc trong túi và quyền lực trong tay thần.

“Chỉ riêng Bình Ninh quận chúa, nàng ta luôn miệng nói nhất kiến chung tình, chung tình cái quỷ gì, Ngôn tín thần ra sao, trong lòng thần biết rõ lắm.

“Trên đời này chỉ có tổ mẫu của thần là thật lòng thương yêu thần, A Nặc không chê thần nghèo hèn, hoàng thượng, nương nương tin trọng, những huynh đệ vào sinh ra tử với thần thì không cần phải nói nhiều, tình nghĩa đều ở trong lòng.

“Những nữ tử không biết từ đâu đến mà bày tỏ lòng trung thành thì có ai có lòng tốt không?

“Nói khó nghe một chút, Bình Ninh quận chúa nàng ta có thể coi trọng thần sao? Nàng ta coi trọng là binh quyền có thể điều động mười vạn đại quân ở ngoại ô kinh thành của thần.

“Nếu để kẻ trộm nhòm ngó, thần thà sẽ giao binh quyền này lại cho hoàng thượng.”

“Nói bậy. Trẫm mới nói một câu, ngươi đã ấm ức một tràng.”

Ngôn tín lập tức ấm ức phản bác: “Chẳng phải là do hoàng thượng ngài bảo thần nói sao.”

Sau đó hai nam nhân đã qua tuổi ba mươi, cộng lại bằng một giáp, đều hừ lạnh một tiếng, không nhìn đối phương, lại cùng nhau nói lời xin lỗi.

“Hoàng thượng, là lỗi của thần.”

“Ngôn tín, là lỗi của trẫm.”

Hoàng hậu nương nương đỡ trán cười khổ: “Tổ mẫu, đệ muội, chúng ta đừng ở cùng hai tên ngốc này nữa, kẻo cũng ngốc như bọn họ, đi đi đi, bản cung dẫn các ngươi đi dạo khắp ngự hoa viên.”

Ta lập tức đứng dậy đỡ tổ mẫu.

Tổ mẫu nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay ta, ra hiệu cho ta yên tâm.

Chúng ta đi theo sau hoàng hậu nương nương, trong đại điện vẫn truyền đến tiếng nói lẩm bẩm của hoàng thượng và Ngôn tín.

Ta quay đầu nhìn lại, hai người đang thì thầm to nhỏ, không biết Ngôn Tín nói gì, hoàng thượng vỗ vai hắn: “Tên nhóc này.”

Ngôn Tín cười nhìn ta, ta vội quay đầu đi theo hoàng hậu nương nương.

Ăn ngự thiện trong cung, lại được ban không ít đồ, ra khỏi cung trước khi cửa cung đóng.

Lên xe ngựa, tổ mẫu không nhịn được nói: “Về nhà, còn phải bảo nhà bếp nấu cho ta một bát mì.”

Ngự thiện tuy ngon nhưng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đều chỉ ăn một miếng, chúng ta cũng không tiện ăn mãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.