Thành thân mới được ba tháng, Thẩm Vấn An đã nạp thiếp. Nữ tử kia dịu dàng, nhã nhặn lịch sự, cực kỳ giống biểu muội ở kinh thành xa xôi của ta.
Hắn lấy lễ chính thê cưới nàng. Tặng nàng hương xe bảo mã mà ta không có.
(Hương xe bảo mã: cỗ xe tráng lệ và những con ngựa quý (thành ngữ); gia đình giàu có với lối sống xa hoa)
Thậm chí khi quân địch tập kích, cũng không chút do dự lựa chọn cứu nàng.
Chỉ để lại cho ta một câu: “Xin lỗi, Uyển Uyển đang mang thai con của ta.”
Nghe nói, sau khi ta c..hết rốt cục hắn cũng hối hận.
Dùng tay không lật khắp bãi chôn tập thể để tìm kiếm t.h.i t.h.ể của ta.
Nhưng ta lại không c..hết.
Đã sớm được Tạ Cữu nhặt về, vừa dỗ vừa lừa: “Mất trí nhớ cũng không sao, nhớ kỹ ta là phu quân của nàng là được.”
01
Ta lại mơ nữa rồi.
Trong mơ bị quân Yến tập kích, Thẩm Vấn An bị thua.
Trong tiếng hô g..iết đinh tai nhức óc, hắn giục ngựa đến, bảo vệ thiếp thất Tô Uyển của hắn chắc chắn trong ngực.
“Tay nàng ấy trói gà không chặt, còn mang thai con của ta. Nàng sẽ không sao đâu, Chung Lê, nàng tập võ từ nhỏ, cho dù không có ta, nàng cũng có thể sống sót.”
Khoảnh khắc họ lên ngựa, một mũi tên bay tới, từ sau đ.â.m vào xương bả vai ta.
Trong nháy mắt mũi tên nhọn đ.â.m vào da thịt, các giác quan của ta trở nên rõ ràng. Ta nghe thấy Tô Uyển Uyển ở trong lòng hắn khóc, cũng thấy Thẩm Vấn An trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại. Nhưng chỉ trong chốc lát, liền dời tầm mắt, nghênh ngang rời đi.
Quân Yến vào thành, thủ lĩnh hạ lệnh không giữ lại người sống. Một tên lính Yến thấy ta còn thở, lại đ.â.m d.a.o vào cổ ta. Nhưng đao pháp của hắn không chuẩn, lệch một chút, đ.â.m vào mặt ta. M..áu làm mờ hai mắt, đỏ tươi.
Cơn đau thấu xương, làm cho ta bừng tỉnh trong nháy mắt.
Cảnh tượng bị kiếm và tên tấn công trong giấc mơ hiện rõ trong tâm trí ta, vết thương mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn chân thật, cũng làm ta kinh hãi.
Tôi ôm lấy lồng n.g.ự.c đang đập dữ dội của mình, thở hổn hển, cửa phòng bỗng nhiên có tiếng gõ vang.
“Phu nhân, có khách đến, lão gia mời người đến phòng khách.” Giọng của thị nữ ngoài cửa truyền đến.
Hai chữ “phu nhân” trong miệng nàng, bỗng nhiên khôi phục tâm tư xao động bất an của ta.
– Không tệ.
Đã ba năm trôi qua kể từ khi quân Yến đột kích Lương Châu.
Hôm nay ta đã đổi tên đổi họ, không phải Chung Lê mà là phu nhân Tạ Cữu, Tống Ngu.
02
Tạ Cữu thích tiệc tùng, cũng thích gọi ta ngồi cùng bàn tiệc.
Hắn thích nghe những người đó tâng bốc ta và hắn nam tài nữ sắc, trời sinh – một cặp, cũng thích nghe người khác gọi ta là “Tạ phu nhân”.
Hắn thích, ta cũng vui, mọi việc đều theo ý hắn.
Nhưng nghe thấy hắn ở trong phòng khách khen: “Phu nhân của ta, đương nhiên là tốt nhất thiên hạ. Rượu hạnh nàng ủ, cho dù ngàn vàng cũng khó mua…”
Ta vẫn có chút ngạc nhiên.
Thấy ta đến gần, ánh mắt hắn sáng ngời, đứng dậy nghênh đón: “Phu nhân, nàng mau tới đây, giới thiệu với nàng, đây là đồng liêu của ta trước đây trên chiến trường.”
**(Đồng liêu: 同僚 – Đồng nghiệp, đồng sự)**
“Thẩm huynh, đây là người ta đã nhắc tới với huynh, phu nhân của ta…”
Thấy thái độ của hắn quá mức nhiệt tình gọi người đó là “Thẩm huynh”, không hiểu sao trong lòng ta nhảy dựng, bỗng nhiên sinh ra một chút bất an.
Còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì đã nghe “xoảng”.
Ly rượu trong tay người kia đột nhiên rơi xuống đất.
Nghe tiếng động ta nhìn lại, chỉ thấy nam nhân đối diện cứng đờ, trợn tròn mắt như không dám tin: “A Lê…”
Môi hắn mấp máy, giọng hắn nhỏ như muỗi.
Nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn, trong nháy mắt ta không khỏi có chút khó thở. Bởi vì người trước mắt không phải ai khác mà chính là phu quân của ta, người ba năm trước đã vì cứu thiếp thất mà từ bỏ ta – Thẩm Vấn An.
…
Tay hắn hơi siết chặt, nỗi đau rất nhỏ trong nháy mắt khiến ta phục hồi suy nghĩ, ổn định tâm tình của ta.
Tạ Cữu đang cười, dường như cũng nhìn thấy Thẩm Vấn An thất thố, ý cười không đạt tới đáy mắt, cũng tràn ngập thấp thỏm bất an: “Phu nhân, Thẩm huynh mới tới Vân Châu, nghe nói nàng ủ rượu hạnh rất ngon, muốn xin một bầu, không biết rượu còn không?”
Giọng nói dịu dàng ngọt ngào hơn bình thường cùng với cách xưng hô quá mức thân mật, khiến ta bất đắc dĩ than nhẹ trong lòng. Có gì mà không hiểu chứ? Tạ Cữu đang cố ý.
Hắn đang cố ý thăm dò ta, xem ta có phải thật sự mất trí nhớ hay không? Cũng đang cố ý thăm dò xem ta có còn tình cảm với Thẩm Vấn An hay không…
03
Ta đúng là từng ngưỡng mộ Thẩm Vấn An.
Ta quen biết hắn từ thời niên thiếu, nghe nói hắn thích tập võ. Ta từng quỳ bên ngoài nhà tổ phụ suốt đêm, cầu xin tổ phụ dạy cho hắn thương pháp.
Biết chiến trường vô tình, hắn sẽ dễ dàng bị thương nên bất kể gió táp mưa sa, ta xuyên qua nửa Lương Châu thành, tìm lang trung nổi danh nhất thành học y dược.
Lúc đó hắn sẽ dẫn ta trốn ra khỏi thành ngắm phong cảnh sa mạc, vào canh giờ đầu tiên sinh thần của ta hàng năm, mang rượu trèo tường đến chúc mừng sinh ta.
Ta tưởng rằng, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt. (Một tình yêu trọn vẹn, cả hai đều yêu nhau)
Nhưng năm ấy biểu muội Chử Dục của ta về Lương Châu thăm thân quyến, ta mới giật mình nhận ra, thì ra lúc Thẩm Vấn An nhìn người ta, ánh mắt lại có thể dịu dàng lưu luyến như thế. Thì ra hắn cũng có kiên nhẫn xếp hàng hơn nửa ngày, mua bánh ngọt hiếm có trong ngõ sâu.
Thậm chí khi ta và Chử Dục bị mã phỉ (cướp ngựa) bắt cóc, chỉ có thể cứu một người, hắn không chút do dự, thốt lên: “Thả Chử Dục ra.”
Khi đó, hắn thực sự đã cứu Chử Dục.
Sau đó cũng bởi vì áy náy, hứa hẹn cưới ta trước mặt tổ phụ.
Mười dặm hồng trang, tám người khiêng kiệu lớn. Hôn lễ đó, mọi người trong thành Lương Châu cực kỳ hâm mộ. Nhưng dù là hắn hay là ta, cũng chỉ là không có lựa chọn mà thôi.
Ta đã bị mã phỉ bắt nên mất danh tiếng, không ai nguyện ý cưới ta ngoại trừ người đã hứa sẽ cưới ta.
Hắn cũng ghét ta vì điều đó nên không bao giờ chạm vào ta. Ngày đại hôn hắn ngồi trong tân phòng, uống rượu giải sầu suốt đêm.
Thành thân chưa đầy ba tháng, hắn đã nạp một cô gái cực kỳ giống Chử Dục. Thậm chí vì cứu thiếp thất thế thân kia hắn lựa chọn bỏ rơi ta.
04
Năm đó, quân Yến tập kích, Lăng Tây quan bị phá, tổ phụ không có chiếu chỉ nhưng điều binh trợ giúp, phạm vào tử tội.
Sau khi tổ phụ đi chưa đầy ba tháng, quân Yến đã tấn công thành Lương Châu.
Thẩm Vấn An bại, cũng mang theo thiếp thất Tô Uyển Uyển của hắn chạy trốn.
Ta bị thương nặng, lúc sắp c..hết, cảnh tượng trong quá khứ hiện lên như đèn kéo quân trong đầu.
Lúc đó, ta không thể không nghĩ Thẩm Vấn An cuối cùng vẫn quên, quên rằng hắn vì cứu Chử Dục mà bỏ rơi ta, ta vì bảo vệ sự trong sạch của mình mình chống lại mã phỉ, bị đ.â.m mấy đao.
Khi được tổ phụ dẫn người đến cứu về, hai tay ta đã vô dụng. Từ đó về sau, trói gà cũng không chặt, không thể cầm kiếm được nữa.
Nếu để ta lại một mình, ta sẽ c..hết.
Ta tưởng mình c..hết chắc rồi.
Nhưng không.
Lúc tỉnh lại, ta nhìn thấy Tạ Cữu.
Lông mày hắn nhíu chặt, nhìn ta với ánh mắt đầy lo lắng.
“Vết thương có đau không? Ngoài vết thương còn có chỗ nào khó chịu không?” Hắn hỏi liên phanh nhưng lại không đợi ta trả lời lại xoay người túm lấy vạt áo của đại phu: “Sao nàng ấy không nói gì? Vì sao ánh mắt nhìn ta lại xa lạ như thế? Có phải y thuật của ngươi không tốt không?”
…