1
Một tuần trước lễ đính hôn.
Tôi và Cố Tri Thần đã hẹn nhau chụp ảnh cưới.
Cố Tri Thần nhìn tôi trong gương với ánh mắt kinh ngạc: “Trần Trần, em mặc váy cưới đẹp quá.”
Một nụ cười hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt tôi.
Trong gương phản chiếu bóng dáng quen thuộc, Hạ Đường.
Cô ta đang khóc.
Cái nhìn buồn bã hoàn toàn trái ngược với tôi.
Cố Tri Thần cũng nhìn thấy, anh quay lại và bước về phía cô ta.
“Hạ Đường, sao em lại khóc?”
Hạ Đường cười khổ: “Em không sao, chỉ là nhìn thấy chị Nhan Trần trong bộ váy cưới, cảm thấy có chút xúc động.”
“Gia Diễn từng hứa với em, sẽ khiến em sẽ trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới.”
“Đáng tiếc, ảnh cưới còn chưa chụp, anh ấy đã bỏ rơi em rồi…”
Cô ta vừa nói vừa nức nở.
Cố Tri Thần giơ tay lau nước mắt trên má cô ta, an ủi: “Đừng buồn, người c.h.ế.t không thể sống lại được, người sống phải hướng tới phía trước.”
“Ư huhu, nhưng em không bước tiếp được.” Hạ Đường nhìn tôi với ánh mắt ghen tị, “Em rất thích chiếc váy cưới của chị Nhan Trần, nhưng đáng tiếc là cả đời em cũng không thể mặc nó rồi.”
Tôi cau mày.
Tạ Gia Diễn là anh em tốt của Cố Tri Thần, nhưng không may anh ấy qua đời vì bệnh ung thư dạ dày khi còn trẻ.
Trước khi qua đời, anh ấy đã giao vị hôn thê Hạ Đường cho Cố Tri Thần chăm sóc.
Cố Tri Thần và tôi bắt đầu hẹn hò từ thời học đại học, mối quan hệ của chúng tôi luôn rất tốt.
Nhưng kể từ khi có Hạ Đường, mối quan hệ của tôi với anh ấy đã thay đổi.
Khi Cố Tri Thần mua bữa sáng cho tôi, anh ấy cũng sẽ mua một phần cho Hạ Đường.
Khi gọi trà sữa, cũng sẽ gọi riêng một phần cho cô ta.
Khi mua quà cho tôi, kiểu gì cũng không thiếu phần cho cô ta.
Khi chúng tôi đi chơi vào cuối tuần, anh ấy cũng sẽ rủ cô ta đi cùng.
Ngay cả khi gửi hoa vào ngày lễ tình nhân, cũng sẽ tặng một bó hoa cho Hạ Đường.
Tôi đã nói dối khi nói tôi không ghen tị, nhưng Cố Tri Thần lại không nghĩ vậy.
Anh ấy luôn tùy tiện nói với tôi rằng: “Nếu Gia Diễn còn sống, anh ấy cũng sẽ làm như vậy.”
“Anh không có hứng thú với Hạ Đường. Mọi việc anh làm đều là để thực hiện lời với Gia Diễn.”
“Trần Trần, người anh yêu nhất chính là em, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, giữa Hạ Đường và anh thực sự không có gì cả.”
Cố Tri Thần và tôi là mối tình đầu của nhau, chúng tôi đã bàn đến chuyện cưới xin luôn rồi.
Ngoại trừ những vấn đề liên quan đến Hạ Đường, anh ấy đối với tôi khá tốt.
Chính vì đã sớm nhận định anh ấy nên tôi không muốn dễ dàng từ bỏ mối quan hệ này.
Tôi hết lần này đến lần khác tự thuyết phục mình rằng nếu tôi không chịu đựng được nữa, chỉ cần đợi Hạ Đường tìm được bạn trai mới, Cố Tri Thần sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.
Nhưng Hạ Đường không có ý định tìm bạn trai và theo lẽ đương nhiên thích thú với sự quan tâm của Cố Tri Thần dành cho cô ta.
Gạt suy nghĩ của mình đi, tôi không kiên nhẫn theo khăn trùm đầu xuống.
Tôi không muốn nhịn nữa!
Hạ Đường vẫn đang ghé vào vai Cố Tri Thần khóc thút thit.
Cô ta dường như đã hạ giọng thì thầm điều gì đó vào tai anh ấy.
Cố Tri Thần buông Hạ Đường ra, nói với tôi: “Trần Trần, em cởi váy cưới ra, để Hạ Đường thử xem.”
2
Tôi mở to mắt, không thể tin nổi hỏi: “Anh nói gì vậy? Nói lại lần nữa?”
Cố Tri Thần cố gắng thuyết phục tôi: “Cô ấy rất thích chiếc váy cưới em đang mặc, em để cô ấy thử một chút thì có làm sao đâu?”
Sắc mặt tôi ngày càng khó coi.
Hạ Đường nắm lấy cánh tay Cố Tri Thần cố hòa giải: “Anh Thần, đừng làm khó dễ chị Nhan Trần.”
Thấy tôi không lên tiếng, Cố Tri Thần càng được voi đòi Hai Bà Trưng: “Nhan Trần, em rộng lượng một chút, cởi ra cho cô ấy mặc thử.”
“Được, tôi cởi.” Tôi bước vào phòng thử đồ, cởi váy cưới rồi thay lại bộ quần áo của mình.
“Cố Tri Thần, chúng ta chia tay đi.” Tôi nhét chiếc váy cưới vào tay Cố Tri Thần và quay người rời đi.
Cố Tri Thần ngăn tôi lại: “Nhan Trần, đừng cư xử như một đứa trẻ nữa. Hôm nay không phải chúng ta còn cần chụp ảnh cưới nữa sao? Em cứ đi như vậy thì anh phải làm sao bây giờ?”
“Không chụp ảnh cưới, tiệc đính hôn cũng hủy bỏ, chúng ta đến đây là kết thúc.” Tôi rời tiệm váy cưới mà không ngoảnh lại.
Khi Cố Tri Thần muốn đuổi theo tôi ra ngoài, Hạ Đường đã giữ anh ta lại với vẻ mặt tự trách: “Anh Thần, có phải sự tồn tại của em khiến chị Nhan Trần ghen tị không? Em xin lỗi, em chỉ coi anh như anh trai của em, em không nghĩ chị ấy sẽ ghen.”
Cố Tri Thần đưa chiếc váy cưới cho cô ta: “Không sao đâu, anh chỉ coi em như em gái thôi. Nhan Trần là người hiểu chuyện, cô ấy sẽ thông suốt thôi.”
Nhân viên cửa hàng đi tới, hỏi Cố Tri Thần: “Tiên sinh, hôm nay ngài đã hẹn chụp ảnh cưới. Thợ trang điểm và nhiếp ảnh gia đã sẵn sàng rồi, xin hỏi hiện tại đã có thể bắt đầu trang điểm chưa?”
Cố Tri Thần lấy điện thoại di động ra, do dự không biết có nên gọi điện dỗ dành tôi không.
Với đôi mắt ngấn lệ, Hạ Đường nhìn Cố Tri Thần, thử nói: “Anh Thần, không phải anh hứa với Gia Diễn rằng anh sẽ chăm sóc em sao? Điều hối tiếc lớn nhất của em là không thể chụp ảnh cưới với anh ấy. Anh, có dám chụp ảnh cưới với em thay anh ấy không?”
“Cái này…” Cố Tri Thần ngập ngừng.
Hạ Đường lau đi những giọt nước mắt rơi xuống, cười nhạo chính mình: “Là em đã đi quá giới hạn, thực xin lỗi.”
Ánh mắt Cố Tri Thần sâu thẳm, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, anh sẽ giúp em chụp một lần.”