3.
Tay ta run rẩy, hai mắt ta đỏ như máu nhìn hắn.
“Thôi An, sao ngươi dám.”
Sao ngươi dám biến vết thương đau đớn nhất của ta thành một thanh k iếm s ắc b én đ âm vào ta.
Có lẽ là bị hận ý trong mắt ta làm cho kinh ngạc, hắn có chút ảo não cúi đầu: “Ta… ta là bởi vì ngươi quá mức á c đ ộc mới…”
LThôi lang!” Triệu Vận Tri sốt ruột che mặt hắn, đau lòng rơi lệ: “Ngươi dám đánh chàng!”
Ta bình ổn lại cảm xúc, lạnh giọng mở miệng: “Mẫu thân ta và a tỷ trước kia đối xử với ngươi không tệ, huynh trưởng cũng đã từng cứu mạng ngươi trên chiến trường, một cái tát này, ngươi chịu không oan.”
“Từ nay về sau, Triệu gia ta cùng Vĩnh An Hầu phủ không còn nửa phần tình nghĩa.”
Thôi An sững sờ tại chỗ. Triệu Vận Tri túm lấy quần áo của ta, lôi lôi kéo kéo không chịu để ta rời đi.
Một tia sáng của k iếm lóe lên, thân kiếm lạnh như băng đặt ngang trên cổ nàng ta.
“Cẩn thận nha, k iếm này rất s ắc b én, trên chiến trường đã chém xuống không ít thủ cấp của quân địch đâu.”
Ta xoay người thì thấy một nam nhân thân hình cao lớn đi đến, giọng điệu có chút cợt nhả nhưng trên khuôn mặt thanh tuấn lại không có một chút ý cười nào, uy nghiêm lại thêm phần lạnh lùng.
Thái tử, Tiêu Biệt Trần. Triệu Vận Tri sợ tới mức run rẩy, tê liệt ngã xuống đất. Tiêu Biệt Trần thu kiếm, cười cười rồi cho người bình thân.
Hắn đưa tay nắm lấy tay áo của ta.
“Bổn Thái tử mới vừa hồi kinh, Thế tử đã vội diễn một vở kịch hay như vậy rồi à?”
Thôi An có chút sợ hãi, thân thể đã phản ứng trước một bước, nhanh nhẹn quỳ xuống nhưng bị Tiêu Biệt Trần giơ k iếm ngăn lại.
“Chỉ đùa chút thôi, Hoàng tỷ còn đang chờ ta, không cùng các vị hàn huyên nữa.”
Ta cúi người cúi đầu, cung kính tiễn hắn rời đi. Sau khi hắn đi, mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Vị Thái tử điện hạ mới được thăng chức này, đã từng bước đi đến được vị trí như ngày hôm nay là nhờ vào chiến công trên chiến trường, đương nhiên cũng không thể thiếu những cuộc tranh đấu đổ m áu trong ngoài triều đình.
Nói cách khác, đây là một con đường thanh vân được trải bằng m áu tươi.
Mẹ đẻ của hắn thấp hèn, không được bệ hạ yêu thích, hắn chỉ là một hoàng tử ở trong lãnh cung không chỗ nương tựa.
Cho đến khi tan tiệc, ta vẫn luôn nghĩ đến vị Thái tử điện hạ này. Nhưng không nghĩ tới, vừa trở lại phủ đệ, ta liền nhận được lời mời của Tiêu Biệt Trần.
Liên tiếp ba ngày, mỗi ngày ta đều cùng Trưởng công chúa dạo vườn ngắm hoa ở trong cung. Từ đầu đến cuối chưa từng thấy bóng dáng Tiêu Biệt Trần.
Nhưng điều này cũng đủ để tuyên cáo, địa vị của ta ở kinh thành thế gia.
Trong chuyến săn mùa xuân, ta ngồi bên cạnh Trưởng công chúa. Rất nhiều nữ tử thế gia nói với ta chuyện nhà Thôi An.
“Khanh Như tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, mã phu nhà ta nói ngày đó bắt gặp gã sai vặt Thôi phủ vụng trộm cầm một giỏ vàng bạc trang sức đi đến tiệm cầm đồ, nghe nói là Hầu phủ không xoay được tiền.”
Cái này cũng không ngạc nhiên, Hầu phủ vốn là một con nợ thối nát, trước kia là nhờ có ta hỗ trợ, bây giờ có thể chống đỡ được mấy tháng cũng được xem là kỳ tích.
“Khanh Như, thứ muội của ngươi quả thực làm cho người ta cười đến rụng răng. Mấy ngày trước sinh nhật Thái phó, nàng ta đại diện cho phủ Vĩnh An Hầu tặng một bộ chữ “Thọ” do chính mình viết.”
“Xiêu xiêu vẹo vẹo như chó liếm, còn nguỵ biện nói gì mà thư pháp gia truyền, cùng lắm cũng chỉ vì những người đó có địa vị cao lại chet từ đời nào rồi, làm sao so được với chân tâm thật ý của nàng ta, nói Thái phó như vậy chính là vỗ mông ngựa mà thôi.”
“Thái phó kia là người nho nhã thủ lễ, lại bị nàng ta làm cho tức giận đến mức lật bàn phất tay áo bỏ đi.”
Chẳng trách mấy ngày nay Thôi An cả ngày chỉ quanh quẩn ở các quán xá, nói gì cũng không chịu về nhà ngủ.
Ta cười nghe các nàng nói, cũng không đáp lại lời nào. Cho đến cuối cùng, Thôi An vội vàng chạy tới. Hắn thấy ta đang ngồi trên đài cao, bước chân dừng một lát.
Sau đó bị Triệu Vận Tri lôi đi, sau khi ngồi vào bàn tiệc Thôi An nhíu mày rút ống tay áo của mình ra, cũng không nhìn nàng ta một cái.
4.
Ta cúi đầu uống rượu, thu hết mọi chuyện vào tầm mắt. Lúc ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt tràn ngập phẫn hận của Triệu Vận Tri.
Tiêu Biệt Trần đi tới phía sau bệ hạ, sau khi ngồi xuống vui vẻ thưởng thức trò biểu diễn của mọi người xung quanh.
Khi đi ngang qua bàn ta, hắn lấy ngọc bội bên người giao cho ta trông coi.
“Làm phiền vị cô nương này rồi.”
Hắn nói vô cùng thản nhiên, tựa như bởi vì ta ngồi trên con đường hắn phải đi qua nên thuận tay đưa cho ta.
Nhưng trong bữa tiệc lại có người đỏ mắt, Thôi An nhìn chằm chằm ta thật lâu.
“Khanh Như, ngươi điên rồi sao?”
“Ngươi không biết Tiêu Biệt Trần là Diêm La vương sao, còn dám đi trêu chọc hắn?”
Thôi An đuổi theo ta đến doanh trướng, giọng nói vô cùng sốt ruột, còn mang theo vài phần mất mát khó phát hiện. Sắc mặt ta bình tĩnh, đẩy tay hắn ra.
“Thôi thế tử, xin ngài tự trọng.”
Hắn không tin được, nhìn ta: “Ngươi, ngươi gọi ta là gì? Trước kia ngươi chưa bao giờ lạnh lùng gọi ta như vậy.”
“Trước kia? Thôi Hầu gia chớ quên, là ngươi khổ sở suốt bảy ngày bảy đêm, cầu xin cho thứ nữ kia được nâng lên làm bình thê để làm nhục ta, mới có chuyện từ hôn.”
Ta nhìn hắn một cách mỉa mai.
“Nếu… nếu ta hối hận thì sao?” Hai mắt hắn đỏ như máu, thần thái giống như một đứa trẻ bị thương, trong ánh mắt còn mang theo hy vọng, nhìn thẳng vào ta.
“Triệu Vận Tri, nàng ấy ngay cả loại chuyện nhỏ như quản gia cũng làm không tốt, khiến mẹ ta tức giận mà sinh bệnh nhiều lần.”
“Thế gia đồng liêu đều cười nhạo ta, vì đã cưới một chính thê khiến ta mất mặt như vậy.”
“Ta chỉ là cùng muội muội bằng hữu nói thêm vài câu, nàng ấy đã nghi ta trăng hoa, tất cả nữ tử bên cạnh ta, nàng ấy đều xem là cái đinh trong mắt…”
Ta cắt ngang những lời than phiền của hắn.
“Đây không phải là điều ngươi muốn à, tình yêu độc nhất vô nhị gì đó sao? Trong mắt trong tim nàng đều chỉ có một mình ngươi thôi.”
“Ngươi đã có được tất cả những gì ngươi muốn, ngươi còn có cái gì không hài lòng nữa?”
Ta thưởng thức móng tay mới được sơn, thành tâm thành thật hỏi hắn. Nhưng một câu hắn cũng không trả lời được.
“Khanh Như, không phải như vậy.”
“Mẹ ta luôn nói, nàng mới là tốt nhất…”
Ngón tay ta đặt trên môi, phượng hoàng khấu đan* toả sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
{* 蔻丹 /kòu dān/: sơn móng tay đỏ á mn.}
“Suỵt, ngươi nghe xem, phu nhân của ngươi đang phái người đi tìm ngươi đấy.”
“Mau đi đi, đừng phụ lòng tình yêu nóng bỏng như vậy.”
Hắn thất hồn lạc phách đi ra khỏi doanh trướng, lại xoay người nhìn ta, dường như hạ quyết tâm: “Khanh Như, nàng chờ ta.”
Ta đi về phía trước chưa tới hai bước, đã bị người ngăn lại.
“Sao thế? Luyến tiếc à?”
Trên người Tiêu Biệt Trần mang theo mùi máu tươi lúc đi săn bắn, vùi đầu vào cổ ta khẽ ngửi.
“Điện hạ thật biết nói đùa.”
“Ta chỉ là muốn đi ra ngoài xem điện hạ hôm nay có đứng đầu hay không.”
Hắn cười khẽ một tiếng: “Đó là đương nhiên.”
Sau một lúc lâu, hắn lại cầm lấy tay ta vuốt ve: “Nếu để ta biết, nàng đối với hắn còn có tâm tư nào khác….”
Tay ta bị hắn nắm chặt vào trong lòng bàn tay: “Nàng biết thủ đoạn của ta rồi đó.”
Bên ngoài có tiếng ồn ào, Lục Trúc vội vàng chạy tới.
“Phu nhân, nô tỳ đã nói rồi, tiểu thư nhà ta mệt mỏi, hôm nay không tiếp khách.”
“Tránh ra! Đồ tiện tỳ nhà ngươi.”
“Ta ngược lại muốn hỏi Triệu Khanh Như là cái loại người lòng lang dạ sói gì, Vĩnh An Hầu phủ đối xử với nàng ta không tệ, nàng ta sao có thể vong ân phụ nghĩa như vậy được chứ!”
Ta vỗ vỗ Tiêu Biệt Trần, thỉnh hắn tránh mặt một chút. Hắn lại chơi xấu, chỉ chỉ môi mình.
Mắt thấy Thôi lão phu nhân sắp vén màn trướng đi vào, ta sốt ruột đẩy hắn ra, qua loa hôn nhẹ lên má hắn một cái.
Tiêu Biệt Trần nhếch môi cười nhẹ, sau đó nấp vào sau trướng. Thật vất vả mới mời được vị Phật lớn này đi, ta vừa chỉnh sửa quần áo cùng đồ trang sức lúc nãy bị rối, vừa đi về phía trước màn trướng.
Vừa gặp đã bị Thôi lão phu nhân tát một cái. May mắn ta tránh kịp, chỉ bị móng tay cào nhẹ một chút.
“Triệu Khanh Như, ta hôm nay muốn thay mặt người mẹ mất sớm của ngươi hỏi ngươi một chút, người Triệu gia đều là kẻ vô tình vô nghĩa như vậy sao?”
Má trái ta nóng ran, ngón tay chạm vào cũng thấy đau.
“Thôi lão phu nhân, ngài đây là có ý gì?”
“Ngươi còn mặt mũi hỏi ta? Ngươi cùng con ta từ nhỏ đã có hôn ước, nên lo liệu sự vụ cho Vĩnh An Hầu phủ ta, hôm nay lại đột nhiên bỏ lại toàn bộ, mặc kệ không hỏi, tùy ý để con ta bị người ta cười nhạo, ngươi thật sự có tâm địa ác độc.”
Ta tức giận nở nụ cười: “Lão phu nhân, nếu ta nhớ không lầm, Thôi An từ hôn, người đầu tiên đồng ý chính là bà phải không?”
Sắc mặt bà ta cứng đờ, sau đó lập tức ra vẻ mình có lý.
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta nhìn con mình quỳ chet ở từ đường sao?”
“Cho dù có hủy bỏ hôn ước, ngươi sao có thể bỏ đi được chứ? Chẳng lẽ ân nghĩa của hai nhà chúng ta mấy năm nay đều là giả sao?”