Đích Nữ Khanh Như

Chương 5


9.

Buổi tối khi hắn tới tìm ta, ta đang tháo khấu đan.

“Khanh Khanh, ngày mai nàng sẽ chính thức trở thành Hoàng hậu của ta.”

Hắn ôm lấy ta từ phía sau, tham lam vùi đầu vào cổ ta cọ nhẹ.

“Ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Một nụ hôn dày đặc rơi vào tai ta, mang theo sương mù ẩm ướt.

“Thật ngọt!”

Mũ phượng khăn quàng vai, tông miếu cầu phúc.

Ta mặc triều phục Hoàng hậu đứng ở bên cạnh Tiêu Biệt Trần, từ trên đài cao nhìn xuống bá quan văn võ cũng như con kiến hôi.

Thái thượng hoàng bây giờ không thể kiểm soát việc đại tiểu tiện, vội vàng nhìn thoáng qua liền bị nâng xuống. Ta không bao giờ quên đôi mắt lạnh lùng đó.

Cha ta từ chối trở lại triều đình, trong thư ông than phiền rất nhiều.

“Cha chưa từng nghĩ tới con vẫn phải đi lên con đường này.”

Triệu Vận Tri ở trong lao ầm ĩ muốn gặp ta.

“Đích tỷ của ta là Hoàng hậu đương triều, đám tiện tỳ các ngươi dám khi nhục muội muội ruột của Hoàng hậu!”

Ta đến gặp nàng tq một lần.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, muội sai rồi.”

“Ta không nên c ướp đoạt Thôi An của tỷ, nếu không có ta, tỷ cũng không được phú quý như bây giờ, tỷ bảo bọn họ thả ta ra ngoài đi.”

Triệu Vận Tri ôm chặt bụng, nàng ta bị suy dinh dưỡng, đứa nhỏ này không giữ được.

“Đích tỷ, đứa nhỏ này không phải của Thôi An!”

“Hắn chính là một nam nhân vô dụng, sau khi thành hôn không bao lâu hắn liền chán ghét ta, chỉ ở Tần Lâu tửu quán tìm những nữ nhân có dáng vẻ tương tự như tỷ.”

“Đứa nhỏ này là của Lục Tuyên Lục đại nhân, tỷ tỷ buông tha ta đi, ta nhất định sẽ không đoạt bất cứ thứ gì của tỷ nữa.”

“Chúng ta dù sao cũng là tỷ muội ruột, trên người chúng ta chảy cùng một dòng máu mà tỷ tỷ!”

Trong đầu ta đang nhớ lại người tên Lục Tuyên đó một chút, người này tuổi tác cũng không kém cha ta bao nhiêu.

Chỉ là vợ hắn đã mất, trong nhà giàu có và đông đúc, chỉ có mấy nữ nhi gả ra ngoài. Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, tay chân nhanh nhẹn. Nhanh như vậy đã mang thai.

Đáng tiếc. Triệu Vận Tri cũng không phải là muội muội ruột của ta.

“Ngày đó ngươi có gặp Hoài vương không?”

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, khuôn mặt của hắn và ngươi có năm phần tương tự sao?”

Triệu Vận Tri há to miệng, run rẩy nhìn ta. Khó trách, khó trách Hoài Vương nhìn nàng ta đến thất thần.

Triệu Vận Tri đúng là con gái của Hoài Vương, được vị y nữ Hoài Vương yêu nhất sinh ra, chỉ có điều giữa hai người có mối thù cho nên bà ấy không để cho Hoài Vương biết chuyện này.

Khi ta được sống lại vào năm 10 tuổi, ta đã phái người âm thầm điều tra những người này.

Tiểu cô nương được y nữ ôm trong lòng, lúc ấy nàng ta sốt cao liên tiếp vài ngày, khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ. Ta liền thuận nước đẩy thuyền nói nàng ta là thứ nữ của cha ta.

Nuôi nàng ta ở biên quan, làm một quân cờ đợi đến lúc hành động. Tính tình của nàng ta đều được bồi dưỡng dựa theo sở thích của Thôi An, hoàn toàn bất đồng với những nữ nhi thế gia hắn đã từng gặp qua.

Thôi An sẽ yêu nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, không có gì bất ngờ.

“Khanh Như, lời ngươi nói là thật sao?”

Thôi An đang bị nhốt ở sát vách. Giờ phút này hắn vừa bẩn vừa thối, trên mặt trên người đều là vết thương do phải chịu hình phạt, chảy đầy mủ.

“Sao ngươi lại làm ra dáng vẻ bi thương đau đớn như vậy?”

“Nếu tâm ngươi vững như bàn thạch, cho dù có mười tám Triệu Vận Tri, ngươi cũng sẽ không có nửa phần vượt quá khuôn phép.”

“Các ngươi vội vàng đến với nhau, ta thậm chí còn chưa kịp hạ thuốc.”

Hắn mất hết sức lực, cả người run rẩy hỏi ta, vì sao lòng dạ lại á c đ ộc như thế? Hắn cũng không biết tất cả điều đó đều do phụ thân hắn gây nên.

Ta cười nhạt: “Mặc dù ngươi cho rằng cha nợ con không trả, nhưng ngày đó ngươi rõ ràng đã thấy dáng vẻ suy sụp của ta trong tang lễ của mẫu thân, ngươi còn muốn lấy cái này ra đ âm ta một nhát.”

“Triệu gia ta trước đây đối xử với ngươi như con ruột, ngươi lại không hề có cảm niệm chi tâm. Chẳng lẽ ngươi không đáng chet sao?”

Hắn dường như có chút kinh ngạc.

“Ta chưa bao giờ đến tang lễ của Triệu phu nhân, khi đó ta bị bệnh không thể xuống giường được.”

10.

Vậy, vì sao trước khi ta ngất xỉu lại nhìn thấy quần áo của hắn. Ta hoảng hốt chạy ra khỏi ngục, và ra lệnh xử tử những người này ngay lập tức.

Sau đó liền hôn mê bất tỉnh trong tiếng thét chói tai của Lục Trúc. Khi tỉnh lại, chung quanh đang có rất nhiều thái y trông coi, Tiêu Biệt Trần cực kì kích động, dường như còn có nước mắt nơi khoé mắt.

“Khanh Khanh, chúng ta có con rồi.”

Tim ta ngừng đập, tay vô thức đặt ở bụng. Đứa bé.

Ta nhớ tới, ngày đó Tiêu Biệt Trần nâng cao tinh thần Thôi An, nhưng sau khi trở về tâm trạng lại không tốt.

“Nghe nói nàng thích chuông?”

Ta còn chưa lên tiếng đã bị hắn kéo vào trong trướng, lúc cúi xuống đã nghe thấy tiếng chuông thanh thúy trên cổ tay và chân hắn.

Một đêm không ngủ. Khi tỉnh lại, Tiêu Biệt Trần ôm chặt lấy ta.

“Rốt cục……”

Thật ra thích chuông là lời nói của ta lúc năm tuổi.

“Ta mặc kệ, đêm qua nàng rõ ràng đã nói, chỉ có thể chứa một mình ta, không được nghĩ đến người khác.”

Đứa nhỏ này, so với trong tưởng tượng của ta tới sớm hơn một chút. Ta lẳng lặng nhìn Tiêu Biệt Trần chân tay luống cuống trước mặt, hắn giờ phút này làm gì còn bóng dáng của một Diêm La vương chứ.

Hắn bắt đầu trở nên bề bộn nhiều việc, Trưởng công chúa thường xuyên ra vào hoàng cung. Ta vuốt cái bụng càng lúc càng lớn, lại thoa Khấu Đan lên tay.

Tay lại bị một bàn tay lớn nắm chặt, nhẹ nhàng đặt ở bên môi liếm một cái.

“Nàng hiện giờ đang mang thai, cũng đừng làm thương tổn bản thân mình như vậy nữa.”

Khuôn mặt Tiêu Biệt Trần lúc sáng lúc tối dưới ánh nến lờ mờ.

“Nàng chỉ cần nói một câu, ta có thể uống hết độc dược nàng chuẩn bị.”

Hắn luôn biết điều đó?

“Khanh Khanh, năm mười tuổi, nàng đã hoàn toàn thất vọng đối với hoàng tộc Tiêu thị, nhưng nàng lại biết, nếu như không tới gần người Tiêu gia, nàng vĩnh viễn cũng không thể làm được điều mình muốn.”

“Cha mẹ nàng đều hy vọng nàng rời xa hoàng cung, gả cho một gia đình nhàn tản.”

“Nhưng nàng là Triệu Khanh Như, ai làm tổn thương nàng, nàng sẽ tự tay b ẻ g ãy cổ họng hắn.”

Thì ra, thì ra là như vậy. Ngay từ lần đầu tiên ta cố tình quyến rũ hắn, hắn đã biết rõ tất cả.

Tại sao?

Hắn kể cho ta nghe một câu chuyện.

Mẹ ruột của Tiêu Biệt Trần là cung nữ ti tiện, ở lãnh cung nhận hết mọi sự khi nhục. Cho đến một ngày, hắn lại bị đánh ngã xuống bên cạnh Thiên Lý Trì, hắn sợ hãi đến mức muốn thuận thế ngã luôn vào trong ao.

Một cô gái cải trang xuất hiện, chặn đứng thân thể của hắn.

“Vô dụng như vậy sao? Ai đánh ngươi, ngươi cứ đánh trả.”

“Trên tiền tuyến không có tướng sĩ t ự s át, có chet cũng phải chet trên chiến trường, đầy nhiệt huyết, tự tay giet chet kẻ địch.”

Nói xong, còn đá hắn một đá, tức giận vì hắn nhu nhược. Cũng từ sau lần đó, hắn lần đầu tiên tự tay c ắn đ ứt yết hầu của chưởng sự thái giám.

Từng bước từng bước, bò đến vị trí phụ hoàng có thể nhìn thấy hắn.

“Nàng biết lúc Hoàng tỷ lựa chọn hợp tác cùng ta, đã nói cái gì không?”

“Hoàng tử Tiêu gia hèn nhát như vậy, tỷ ấy chỉ nhìn thấy sát khí khát máu trong mỗi mắt ta.”

“Lúc ấy ta đã nghĩ thầm, đó là vì tỷ ấy chưa từng gặp qua nàng năm mười tuổi, lúc ấy cho dù đó là một người họ Tiêu, nàng cũng có thể lập tức b ẻ g ãy cổ hắn.”

Lúc ấy đúng là hắn. Hắn sờ sờ mũi: “Ta thật vất vả mới ra khỏi cung, trộm quần áo của Thôi An muốn đi thăm nàng, lại không dám đi vào.”

Cho nên, Tiêu Biệt Trần sớm đã biết, Khấu Đan ta bôi vào tay có đ ộc d ược. Hắn nhún nhún vai ra vẻ không sao cả.

“Đúng vậy, một bên uống đ ộc, một bên uống thuốc.”

“Phó tướng của ta đều nói ta đây là lấy mạng ra chơi đùa cùng nương tử.”

“Sau này ta gặp nàng, liền biết được suy nghĩ trong lòng nàng, cùng nàng diễn vở kịch kia, ta cũng không thích cái gì mà váy Lưu Vân, đó đều là do ám vệ bọn họ đồn đãi thôi!”

Ám vệ bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Đúng vậy nương nương, lúc ấy sau khi người đi bệ hạ vẫn luôn hỏi chúng ta hắn diễn có giống Diêm La vương hay không, rất đắm chìm.”

Sau đó bị Tiêu Biệt Trần lớn tiếng quát lui. Ta thật lâu cũng không nói gì, hài nhi trong bụng đột nhiên đá ta một cái.

Tiêu Biệt Trần kinh ngạc cúi người xuống bụng ta: “Bảo bối, ta là phụ thân, lần đầu gặp mặt, xin chào.”

Sau một lúc lâu, hắn một tay đè ta lại, đem trán cùng ta chống đỡ.

“Khanh khanh, cái mạng này của ta vốn là bởi vì nàng mà tồn tại.”

“Nếu nàng muốn, lúc nào cũng có thể lấy đi.”

“Ta biết nàng bây giờ cũng không tin ta, cũng không yêu ta, nàng cho ta thêm một chút thời gian được không? Ta sẽ cho nàng thấy, thiên hạ của hoàng tộc Tiêu thị, ta vốn là vì nàng mà đoạt lấy.”

Sau đêm đó, Tiêu Biệt Trần ban bố vài đạo thánh chỉ. Sách lập thai nhi trong bụng ta làm Thái tử, cho dù thai này là nam hay nữ.

Cùng Hoàng hậu trị vì thiên hạ, ta có thể lên triều chấp chính, tiếp nhận triều bái của bách quan.

Ban cho Triệu gia thượng phương bảo kiếm cùng kim bài miễn tử, vĩnh viễn không nghi quân.

Khi ta sinh, cha và huynh trưởng cùng đến thăm.

Mây giăng đầy trời, ánh vàng toả khắp triều, là hình ảnh a tỷ và mẫu thân thêu bùa bình an cho ta.

[HOÀN]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.