Nhưng mà Thẩm Thiến Diệp vẫn thuận lợi vào trường, không cần nghĩ cũng biết Phó Vĩ Nghiệp đã vì cô ấy mà bỏ ra bao nhiêu tiền, trước lúc chuyển trường một ngày, Phó Vĩ Nghiệp ra lệnh cho tôi: “Phó Thanh Thanh, ngày đầu tiên Thiến Diệp nhập học, con phải chăm sóc con bé thật tốt biết không?”
Tôi ngước mắt nhìn Thẩm Thiến Diệp trầm mặc đứng sau lưng ông ta, cười khẩy: “Có cha chăm sóc cho nó rồi chưa đủ sao, sức mạnh của đồng tiền có chuyện gì mà không giải quyết được?”
Nói xong tôi liền ra cửa, bởi vì tôi và bạn học hẹn cùng nhau thi đấu bàn tính nhẩm.
3
Tôi và Thẩm Thiến Diệp rất ít giao tiếp, tôi không thích cô ấy nhưng cũng không cần phải nhằm vào cô ấy, cô ấy đối với tôi mà nói, giống như là ký sinh trùng trong nhà, tuy rằng có chướng mắt nhưng đối với tôi mà nói không quan trọng gì lắm.
Phó Vĩ Nghiệp bảo tôi chăm sóc Thẩm Thiến Diệp, tôi nhịn không được cười khẩy trong lòng, tôi không bắt nạt cũng đã là khoan dung độ lượng lắm rồi.
Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho Thẩm Thiến Diệp không lâu, Phó Vĩ Nghiệp liền quay trở về như lúc trước, ngày đêm không dính dáng đến gia đình, ông ta ở bên ngoài có xã giao có tình nhân, tóm lại con cái đối với ông ta mà nói không quan trọng, cũng không quan tâm, chỉ cần không c..hết là được.
Cho nên trong một đoạn thời gian rất dài, trong nhà chỉ có tôi và Thẩm Thiến Diệp.
Có lẽ biết tôi không thích mình, Thẩm Thiến Diệp rất thức thời, cô ấy ở trong ngôi nhà này giống như một bóng ma, nếu không cần thiết, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mắt tôi.
Cục diện bị phá vỡ vì tôi bị sốt.
Ngày đó tôi đi chơi với bạn bè, chủ quan nên không mặc quần áo dày, bị gió thổi lạnh, buổi tối lúc về nhà cổ họng ngứa ngáy, ho khan liên tục.
Lúc ấy Thẩm Thiến Diệp im lặng nhìn tôi một cái.
Sau đó tôi vào phòng nghỉ ngơi.
Đầu hôm, tôi bắt đầu lên cơn sốt, lúc ấy tôi chìm vào giấc ngủ mơ hồ ý thức được mình phát sốt, nhưng luôn cảm thấy để yên thế tự nó hết, đến nửa đêm, thật sự khó chịu muốn c..hết, tôi muốn xuống giường uống chút nước nóng.
Mới vừa bước xuống giường thì đôi chân mềm nhũn, ngã sấp xuống đất, dập đầu trên cái tủ ở đầu giường, phát ra một tiếng động lớn, thật lâu vẫn không thể đứng dậy được.
Cách âm trong nhà thật ra rất tốt, nhưng trong lúc hỗn loạn, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Rất lịch sự gõ đúng ba tiếng, cuối cùng là giọng Thẩm Thiến Diệp trong trẻo lạnh lùng hỏi: “Phó Thanh Thanh, cậu không sao chứ?”
Tôi ngất xỉu.
Tỉnh dậy tôi vẫn ở trong phòng của mình, trên tay đang truyên nước biển, có lẽ Thẩm Thiến Diệp đã ra ngoài mời bác sĩ, ngồi ở sô pha bên giường tôi, cô ấy chắc đã ngồi trông coi cả đêm.
Thẩm Thiến Diệp ngồi trên sô pha, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bình truyền nước, kinh ngạc đến xuất thần ngẩn người.
Tôi nhìn thấy độ cong của lông mi dài trên sườn mặt Thẩm Thiến Diệp, rất cong và dày, đường nét sườn mặt cũng vô cùng xinh đẹp, tôi chăm chú nhìn cô ấy thật lâu, cho đến khi cô ấy hồi phục tinh thần chống lại tầm mắt quan sát của tôi.
Thẩm Thiến Diệp ngẩn người, sau đó nhẹ giọng giải thích: “Tối hôm qua cậu sốt tới bốn mươi độ, tôi nghe thấy tiếng ngã, lo lắng cho nên chưa được sự cho pháp của cậu tôi đã xông vào.”
Đây là câu đầu tiên cô ấy nói với tôi sau khi vào nhà này.
Tôi cũng không phải là người không phân biệt được tốt xấu, nếu cô ấy không xen vào việc của người khác, hôm nay tôi hoặc là đã c..hết hoặc là đã bị sốt phát ngốc rồi.
Tôi khàn giọng nói cảm ơn.
Thẩm Thiến Diệp nhìn tôi, không biết vì lý do gì đột nhiên thoáng nở nụ cười.
Lúc này tôi mới ý thức được cổ họng mình cháy nóng.
Có lẽ là cảm thấy tôi không thích cô ấy xuất hiện ở trong phòng mình, cho nên Thẩm Thiến Diệp rất nhanh rón rén đi ra ngoài.
Thật ra trước đây, trong nhà có một bảo mẫu, nhưng đã xin nghỉ về quê chăm cháu.
Tính tình tôi lạnh lùng, già trước tuổi, không thích người lạ ở trong nhà, bồi dưỡng tình cảm mới cũng cần rất nhiều thời gian, cho nên liền nói với Phó Vĩ Nghiệp không cần bảo mẫu nữa.
Ông ta cũng không tìm thêm người mới cho tôi nữa.
Lúc truyền nước biển tôi còn nghĩ có cần phải tìm một người làm theo giờ hay không, phòng ngừa nhỡ có chuyện xảy ra.
Nhưng lúc tôi truyền nước biển xong đi ra ngoài, liền bỏ đi suy nghĩ này.
Thẩm Thiến Diệp đã đi học, trên bàn cơm là cháo trắng và món khai vị nhẹ nhàng do cô ấy làm, còn có tờ giấy cậu để lại: [Tôi đã giúp cậu xin nghỉ rồi, nhớ ăn cháo khi còn nóng, uống thuốc trên bàn đúng giờ.]
Tôi cầm tờ giấy kia, tầm mắt từ cháo chuyển sang thuốc bên cạnh, dừng một chút trên ly thủy tinh đang chứa nước ấm.