Tôi không nói gì.
Không biết tôi có nói qua hay chưa, tôi thích nhất là mái tóc của Thẩm Thiến Diệp.
Tôi buông nĩa trong tay xuống, đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, may mà quần áo của cô ấy còn nguyên vẹn.
Tôi mang sắc mặt hết sức bình tĩnh nhìn Thẩm Thiến Diệp, thậm chí cảm giác mình nở nụ cười, bình tĩnh hỏi cô ấy: “Ai làm?”
Lúc còn rất nhỏ, khi đó cha mẹ tôi còn chưa ly hôn, mẹ tôi mang theo tôi và bạn chơi bài của bà cùng nhau đi làm móng, từng ghét bỏ nhìn tôi châm chọc với bạn của bà: “Con bé này không biết giống ai, tuổi còn nhỏ như vậy làm gì cũng bình tĩnh, một chút cũng không có dáng vẻ trẻ con…”
“Giống như con sói đầu đàn, ý thức bảo vệ lãnh thổ mạnh vô cùng, lần trước tôi không cẩn thận làm ngã nó, nó liền lạnh lùng không rên một tiếng nhìn tôi, hù c..hết tôi…”
Tôi quả thật có ý thức bảo vệ lãnh thổ mạnh rất mạnh, thứ được tôi phân chia lãnh thổ chính là khu bảo tồn của tôi, mặc kệ tôi đối với thứ này có thích hay không, người khác động chính là xúc phạm tôi.
Thẩm Thiến Diệp ở nhà tôi, thì là của tôi.
Con người tôi ghét nhất là bị xúc phạm.
6
Vì vậy, sáng hôm sau, sau khi đọc xong bài văn tiếng Anh trong phòng phát thanh, tôi không quay lại lớp.
Tôi men theo cầu thang đi xuống từng tầng, mang phong thái nho nhã lễ độ gõ cửa “lớp sâu mọt” mà Trầm Thiến Diệp phải gian nan dùng tiền mới vào được.
Người trong lớp họ ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt giật mình.
Ở trường, tôi là một nhân vật trong truyền thuyết, là học sinh giỏi kiêu ngạo, lạnh lùng, đương nhiên chưa bao giờ thèm xuất hiện chỗ này, không có ý mạo phạm, chỉ là sự thật đúng thực như thế.
Tôi mỉm cười băn khoăn nhìn cả lớp họ, sau đó đi tới trước bàn học của nam sinh trong ấn tượng của tôi, tôi hỏi cậu ta: “Cái tát trên mặt Thẩm Thiến Diệp là cậu đánh sao?”
Hắn nói: “Là tao đánh làm sao vậy, con điếm này…”
Hắn còn chưa dứt lời, tôi hung hăng túm tóc hắn kéo hắn đứng lên, hắn cao hơn tôi, vì da đầu bị kéo, nên thân thể còng lưng xuống, bị tôi khống chế, một tay hắn thẹn quá hóa giận đánh về phía tôi, tôi trở tay cầm cổ tay hắn, sau đó gập mạnh lại, dùng bàn tay bị gãy xương của hắn hung hăng tát vào mặt hắn trong tiếng kêu như heo bị thiến của hắn, cuối cùng quỳ gối hung hăng đánh lên bụng dưới của hắn.
Quên nói, tôi không chỉ có thành tích học tập tốt, mà còn cả thành tích luyện Taekwondo sáu năm.
Cuối cùng là nữ sinh cắt tóc Thẩm Thiến Diệp như chó gặm, tôi túm tóc cô ta kéo cô ta từ chỗ ngồi lên bục giảng, sau đó lấy cái kéo treo ở khu vực đồ dùng học tập xuống, cắt từng chòm tóc.
Cả lớp bọn họ hình như đều bối rối, chỉ biết ngây ngốc nhìn tôi, có lẽ họ cho rằng học sinh giỏi chỉ biết đọc sách.
Trong tay tôi còn ấn đầu cô gái kia, ánh mắt chăm chú lịch sự mỉm cười khéo léo, nhẹ giọng nói: “Mọi người đều biết tôi nhỉ, Thẩm Thiến Diệp là do tôi bảo vệ, tôi chỉ mới g..iết hai con gà để doạ khỉ, xem còn có ai dám bắt nạt cô ấy không?”
Trong im lặng, tôi thấy sự sợ hãi trong ánh mắt họ nhìn tôi.
Tôi cười tao nhã, sau đó buông cái đầu trong tay ra, xoay người đi về phía cửa.
Thẩm Thiến Diệp im lặng đứng ở cửa, cũng không biết nhìn bao lâu, buổi sáng cô ấy đi bệnh viện xử lý vết thương, tóc cũng đã cắt lại, mái tóc rất ngắn lại càng làm cho ngũ quan tinh xảo của Thẩm Thiến Diệp nổi bật, có chút giống tạo hình của Audrey Hepburn trong “Kỳ nghỉ hè ở Rome”.
Con ngươi của Thẩm Thiến Diệp đen kịt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi bước tới và đi ngang qua cô ấy.
7
Chuyện này ầm ĩ rất lớn, phụ huynh của nam sinh và nữ sinh kia tạo áp lực, Phó Vĩ Nghiệp cũng được mời đến trường học, hiệu trưởng tự mình ra mặt phối hợp, cuối cùng kết luận là bọn họ bắt nạt người trước còn tôi chỉ là tự vệ bảo vệ bạn học nên không có chuyện gì.
Hai người bọn họ bị khiển trách nặng, còn tôi thậm chí ngay cả kiểm điểm cũng không cần viết, ở đại hội lần thứ hai còn làm đại biểu học sinh ưu tú diễn thuyết “Tôn kính thầy cậu, đoàn kết bạn học” trước toàn trường.
Bạn thấy đấy, đây là cách thế giới vận hành. Nếu bạn đủ mạnh, mọi quy tắc sẽ mở cửa sau cho bạn.
Đêm sự việc được giải quyết, tôi ngồi trên ban công vẽ tranh, hoàng hôn đang lặn phía chân trời, những tòa nhà nhô lên khỏi mặt đất mờ mịt phía xa.
Thẩm Thiến Diệp gõ cửa kính ban công, cô ấy là một người thức thời, chưa bao giờ đến quấy rầy tôi những lúc như thế này.
Thẩm Thiến Diệp đứng cạnh cửa kính, nhẹ nhàng nói cảm ơn tôi.